Chương trước
Chương sau


Cuối cùng cũng may đám cai ngục khá khách khí với các cô, không động tay động chân gì, nhưng mấy cô nương vẫn sợ với mức run rẩy, trong lòng bàng hoàng không thôi.

Đúng lúc này, cửa nhà lao bật mở, lại có một cô gái bị đẩy vào.

Rõ ràng cô gái này khác hẳn những người còn lại, tuy cũng là tù nhân trong lao tù nhưng thần sắc bướng bình, dẫu bị nhốt vào ngục nhưng không chịu ngồi xuống, chỉ đứng dựa vào tường, ánh mắt lạnh lẽo.

Cái ngục cũng ngạc nhiên trước ánh mắt cô, quát một tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi.”

Cô gái kia hừ lạnh: “Ngươi mà to gan thì cứ thử xem.”

Tên cai ngục nổi giận, một cai ngục khác bên cạnh đã khuyên: “Đừng làm thế, con bé này cực kỳ hung dữ, lúc bắt cô ta đã chết mất mấy vị huynh đệ đấy.”

“Mẹ nó, chẳng qua chỉ là một con bé cảnh giới Tàng Tượng mà thôi, cứ tìm bừa vị tiên sư nào đến mà chẳng trị được ả?” Cai ngục hung hăng chửi thề một tiếng rồi mới quay đầu đi khỏi.

Đám nữ nhân của Thiên Tú các nhìn cô gái đang đứng kia, đều thấy ngạc nhiên.

Một trong số đó tuổi tác hơi nhỏ, hỏi cô gái có ánh mắt hung ác kia: “Vị tỷ tỷ này, tỷ là... người của Vạn Hoa cốc à?”

Cô gái kia nhìn lại đám người, hỏi: “Các ngươi là người của Thiên Tú các à?”

Đám nữ nhân lao nhao gật đầu.

Gương mặt cô gái kia đột nhiên âm trầm: “Ai đã bán đứng ta?”

Đám nữ nhân sợ tới mức nhảy dựng lên, đồng loạt xua tay: “Đâu có đâu có, chúng ta đâu có nhận ra cô, hơn nữa chúng ta mới bị bắt tới đây, chưa bị thẩm vấn.”

Lúc này sắc mặt cô gái kia mới hòa hoãn lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói cũng đúng, chắc không ai trong các ngươi biết thân phận ta. Xem ra lần đó ta ám sát tên Ninh Dạ nên đã bại lộ.”

Ám sát Ninh Dạ?

Cô gái này thật to gan, còn dám ám sát người đang nổi tiếng như Ninh Dạ?

Nghe cô nói vậy, đám nữ nhân đều kinh ngạc.

Đinh Tiểu Hương không nhịn được hỏi: “Chẳng hay tỷ tỷ là cao nhân phương nào? Tỷ tỷ chỉ mới cảnh giới Tàng Tượng, lại dám ám sát Ninh Dạ?”

“Ám sát thì cần gì thực lực mạnh?” Cố Tiêu Tiêu cười lạnh: “Nhân lúc đối phương không chuẩn bị, ra một đòn trí mạng, có lúc giết người... chỉ cần một đòn.”

Đám nữ nhân hiểu ra; “Ngươi là người của Yên Vũ lâu!”

Sắc mặt Cố Tiêu Tiêu trầm xuống: “Đừng nhắc tới Yên Vũ lâu với ta, nếu không phải đám rác rưởi Yên Vũ lâu quá vô dụng, bổn cô nương đã chẳng bị tóm. Đợi lúc nào bổn cô nương rời khỏi đại lao này, nhất định phải cho chúng một đòn thật đau.”

Nghe cô nói như vậy, đám nữ nhân đều lấy làm lạ.

Nghe giọng điệu vừa rồi, cô gái này cũng chẳng phải người của Yên Vũ lâu.

Thế rốt cuộc cô ta là ai?

Hơn nữa, ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ rằng mình còn có thể sống sót rời khỏi đại lao này?

————————————————————

Thiên Tú Các.

Đây là một phòng kín thanh nhã.

Nguyệt tẩu quỳ bên dưới, run như cầy sấy, không ngờ người ngồi trên lại là bà lão quét rác.

“Như Nguyệt tham kiến Lưu Vân Tiên Tôn!”

Sắc mặt bà lão rất tiều tụy, hoàn toàn không có biểu cảm gì, giọng nói cũng uể oải như phàm nhân, thậm chi thi thoảng lại ho khan vài tiếng: “Chỉ bắt vài tiểu tốt rồi cứ thế bỏ qua cho các ngươi?”

Nguyệt tẩu vội vàng nói: “Đương nhiên Ninh Dạ không chịu giảng hòa như vậy, thuộc hạ đã cho hắn ba mươi vạn linh thạch, ngoài ra còn hứa hẹn sau này sẽ tặng lễ nặng, hắn mới bằng lòng giơ cao đánh khẽ.”

“Tức là thân phận của ngươi đã bại lộ, đúng không?”

Nguyệt tẩu thầm run rẩy: “Thuộc hạ vô dụng.”

Bà lão kia lại chẳng nổi giận: “Không thể trách ngươi được, là do lũ Yên Vũ lâu giở trò sau lưng thôi. Nguyên nhân Ninh Dạ bỏ qua cho ngươi không phải vì đống linh thạch ấy mà vì hắn không muốn trở thành tử địch với Vạn Hoa cốc. Giữ ngươi lại xem như đã lấy lòng Vạn Hoa cốc chúng ta. Vốn dĩ ta còn muốn giết kẻ này nhưng giờ xem ra, không cần phải giết. Đã có ngươi làm trung gian, rất nhiều chuyện có thể dàn xếp... Kẻ này có thể nắm cũng có thể buông, đúng là không đơn giản.”

Nguyệt tẩu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chuyện Giang Đại Chuy...”

“Chuyện này là do ta làm, lần sau hắn mà hỏi, ngươi cứ trả lời là đúng. Nếu hắn đòi người thì ngươi cho hắn một người. Còn lợi lộc mà ngươi đã hứa à... chuẩn bị cho hắn một phần đi.”

Phủ đặc sứ.

Tần Thì Nguyệt sắc mặt kỳ quái nghe thủ hạ báo cáo.

“Chỉ bắt vài kỹ nữ rồi bỏ qua cho Vạn Hoa cốc?”

‘‘Đúng!’‘

Tần Thì Nguyệt vui vẻ nói: “Tên Ninh Dạ này làm việc thật thú vị. Giơ roi thì rõ cao mà đánh thì rõ khẽ, hắn đang làm cái quái gì vậy?”

Thủ hạ tứ chi phát triển chỉ lắc đầu: “Không biết.”

Câu trả lời của hắn vừa đơn giản vừa trực tiếp.

Tần Thì Nguyệt bất đắc dĩ: “Trọng Cổ ơi là Trọng Cổ, dẫu sao ngươi cũng là thủ lĩnh hộ vệ, làm việc không thể chỉ dùng nắm đấm mà không dùng đầu óc được.”

Cuối cùng cũng may đám cai ngục khá khách khí với các cô, không động tay động chân gì, nhưng mấy cô nương vẫn sợ với mức run rẩy, trong lòng bàng hoàng không thôi.

Đúng lúc này, cửa nhà lao bật mở, lại có một cô gái bị đẩy vào.

Rõ ràng cô gái này khác hẳn những người còn lại, tuy cũng là tù nhân trong lao tù nhưng thần sắc bướng bình, dẫu bị nhốt vào ngục nhưng không chịu ngồi xuống, chỉ đứng dựa vào tường, ánh mắt lạnh lẽo.

Cái ngục cũng ngạc nhiên trước ánh mắt cô, quát một tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi.”

Cô gái kia hừ lạnh: “Ngươi mà to gan thì cứ thử xem.”

Tên cai ngục nổi giận, một cai ngục khác bên cạnh đã khuyên: “Đừng làm thế, con bé này cực kỳ hung dữ, lúc bắt cô ta đã chết mất mấy vị huynh đệ đấy.”

“Mẹ nó, chẳng qua chỉ là một con bé cảnh giới Tàng Tượng mà thôi, cứ tìm bừa vị tiên sư nào đến mà chẳng trị được ả?” Cai ngục hung hăng chửi thề một tiếng rồi mới quay đầu đi khỏi.

Đám nữ nhân của Thiên Tú các nhìn cô gái đang đứng kia, đều thấy ngạc nhiên.

Một trong số đó tuổi tác hơi nhỏ, hỏi cô gái có ánh mắt hung ác kia: “Vị tỷ tỷ này, tỷ là... người của Vạn Hoa cốc à?”

Cô gái kia nhìn lại đám người, hỏi: “Các ngươi là người của Thiên Tú các à?”

Đám nữ nhân lao nhao gật đầu.

Gương mặt cô gái kia đột nhiên âm trầm: “Ai đã bán đứng ta?”

Đám nữ nhân sợ tới mức nhảy dựng lên, đồng loạt xua tay: “Đâu có đâu có, chúng ta đâu có nhận ra cô, hơn nữa chúng ta mới bị bắt tới đây, chưa bị thẩm vấn.”

Lúc này sắc mặt cô gái kia mới hòa hoãn lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói cũng đúng, chắc không ai trong các ngươi biết thân phận ta. Xem ra lần đó ta ám sát tên Ninh Dạ nên đã bại lộ.”

Ám sát Ninh Dạ?

Cô gái này thật to gan, còn dám ám sát người đang nổi tiếng như Ninh Dạ?

Nghe cô nói vậy, đám nữ nhân đều kinh ngạc.

Đinh Tiểu Hương không nhịn được hỏi: “Chẳng hay tỷ tỷ là cao nhân phương nào? Tỷ tỷ chỉ mới cảnh giới Tàng Tượng, lại dám ám sát Ninh Dạ?”

“Ám sát thì cần gì thực lực mạnh?” Cố Tiêu Tiêu cười lạnh: “Nhân lúc đối phương không chuẩn bị, ra một đòn trí mạng, có lúc giết người... chỉ cần một đòn.”

Đám nữ nhân hiểu ra; “Ngươi là người của Yên Vũ lâu!”

Sắc mặt Cố Tiêu Tiêu trầm xuống: “Đừng nhắc tới Yên Vũ lâu với ta, nếu không phải đám rác rưởi Yên Vũ lâu quá vô dụng, bổn cô nương đã chẳng bị tóm. Đợi lúc nào bổn cô nương rời khỏi đại lao này, nhất định phải cho chúng một đòn thật đau.”

Nghe cô nói như vậy, đám nữ nhân đều lấy làm lạ.

Nghe giọng điệu vừa rồi, cô gái này cũng chẳng phải người của Yên Vũ lâu.

Thế rốt cuộc cô ta là ai?

Hơn nữa, ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ rằng mình còn có thể sống sót rời khỏi đại lao này?

————————————————————

Thiên Tú Các.

Đây là một phòng kín thanh nhã.

Nguyệt tẩu quỳ bên dưới, run như cầy sấy, không ngờ người ngồi trên lại là bà lão quét rác.

“Như Nguyệt tham kiến Lưu Vân Tiên Tôn!”

Sắc mặt bà lão rất tiều tụy, hoàn toàn không có biểu cảm gì, giọng nói cũng uể oải như phàm nhân, thậm chi thi thoảng lại ho khan vài tiếng: “Chỉ bắt vài tiểu tốt rồi cứ thế bỏ qua cho các ngươi?”

Nguyệt tẩu vội vàng nói: “Đương nhiên Ninh Dạ không chịu giảng hòa như vậy, thuộc hạ đã cho hắn ba mươi vạn linh thạch, ngoài ra còn hứa hẹn sau này sẽ tặng lễ nặng, hắn mới bằng lòng giơ cao đánh khẽ.”

“Tức là thân phận của ngươi đã bại lộ, đúng không?”

Nguyệt tẩu thầm run rẩy: “Thuộc hạ vô dụng.”

Bà lão kia lại chẳng nổi giận: “Không thể trách ngươi được, là do lũ Yên Vũ lâu giở trò sau lưng thôi. Nguyên nhân Ninh Dạ bỏ qua cho ngươi không phải vì đống linh thạch ấy mà vì hắn không muốn trở thành tử địch với Vạn Hoa cốc. Giữ ngươi lại xem như đã lấy lòng Vạn Hoa cốc chúng ta. Vốn dĩ ta còn muốn giết kẻ này nhưng giờ xem ra, không cần phải giết. Đã có ngươi làm trung gian, rất nhiều chuyện có thể dàn xếp... Kẻ này có thể nắm cũng có thể buông, đúng là không đơn giản.”

Nguyệt tẩu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chuyện Giang Đại Chuy...”

“Chuyện này là do ta làm, lần sau hắn mà hỏi, ngươi cứ trả lời là đúng. Nếu hắn đòi người thì ngươi cho hắn một người. Còn lợi lộc mà ngươi đã hứa à... chuẩn bị cho hắn một phần đi.”

Tần Thì Nguyệt vui vẻ nói: “Tên Ninh Dạ này làm việc thật thú vị. Giơ roi thì rõ cao mà đánh thì rõ khẽ, hắn đang làm cái quái gì vậy?”

Thủ hạ tứ chi phát triển chỉ lắc đầu: “Không biết.”

Câu trả lời của hắn vừa đơn giản vừa trực tiếp.

Tần Thì Nguyệt bất đắc dĩ: “Trọng Cổ ơi là Trọng Cổ, dẫu sao ngươi cũng là thủ lĩnh hộ vệ, làm việc không thể chỉ dùng nắm đấm mà không dùng đầu óc được.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.