Chương trước
Chương sau


Trong gian nhà ngoài thành.

Cố Tiêu Tiêu đang múa kiếm vùn vụt.

Tu tiên hơn một năm, Cố Tiêu Tiêu tiến bộ rất rõ ràng, hành trình ở Tù Tiên cốc cũng khiến cô thu hoạch được rất nhiều.

Bây giờ cô đã là Tàng Tượng trung kỳ, trong tình huống không có thêm tài nguyên, tiến cảnh như vậy dẫu không phải kỳ tài kinh thế cũng được coi là tiểu thiên tài.

Thời khắc này cô đang khổ tu lại nghe tiếng gió nổi lên bên ngoài, kình phong nhắm thẳng sau đầu Cố Tiêu Tiêu.

Cố Tiêu Tiêu không quay đầu lại, tiện tay tung một luồng kiếm quang chém trúng thứ đang đánh tới, không ngờ lại là một chiếc lá.

Ngay sau đó chiếc lá vỡ tan, hóa thành khói bụi đầy trời cuộn tới.

Cố Tiêu Tiêu kinh hãi, khí thế trong cơ thể bộc phát, hất văng tất cả khói bụi, thân bay như bông liễu rời khỏi vụ nổ, bồng bềnh hạ xuống, chỉ thấy Ninh Dạ đã bước từ ngoài sân vào.

“Sư phụ!” Cố Tiêu Tiêu vui mừng gọi một tiếng rồi nhào vào lòng Ninh Dạ.

Ngay lúc sắp vào vòng tay y, lại đột nhiên giơ ngón tay đâm tới, khí phóng ra như kiếm, nhắm thẳng vào hai mắt Ninh Dạ.

Viu!

Cuồng phong quét qua, gió như đao sắc, hất văng Cố Tiêu Tiêu.

Thần sắc Ninh Dạ không đổi: “Không tệ.”

‘Đáng tiếc, vẫn không thể đánh lén được người. Nhưng con cũng khá đấy chứ, chặn được đòn đánh lén của sư phụ.” Cố Tiêu Tiêu cười hì hì nói.

“Con có chắc không?” Ninh Dạ lại đi tới chỉ một chỗ trước ngực cô: “Nhìn lại chỗ này đi.”

Cố Tiêu Tiêu cúi đầu chỉ thấy không biết từ lúc nào trước ngực đã dính một chút bụi, chính là đòn đánh lén vừa rồi đã lưu lại.

Cố Tiêu Tiêu lè lưỡi: “Chỉ dính chút bụi thôi mà!”

“Chỉ chút bụi thôi à?” Ninh Dạ trầm mặt xuống: “Nếu đây không phải là bụi mà là độc, là ác chú, là pháp thuật, con sẽ ứng phó ra sao?”

Cố Tiêu Tiêu lầm bẩm: “Sư phụ là cảnh giới Hoa Luân, con không ngăn được cũng rất bình thường mà.”

“Vừa rồi ta ra tay chỉ dùng tu vi ngang với thực lực của con. Tiêu Tiêu, không được ngụy biện! Chắc con cũng biết mỗi sai lầm con phạm phải ngày hôm nay, tương lai có thể gây ra hậu quả rất nghiêm trọng!”

“Vâng!” Cố Tiêu Tiêu cũng nghiêm túc hẳn lên.

“Lần sau khi bị đánh lén, trước khi tìm hiểu lai lịch kẻ địch thì phải tập trung lẩn tránh, đừng tùy tiện đấu cứng.” Ninh Dạ dặn dò.

“Nhưng nếu là pháp thuật tuy tung thì sao? Lẩn tránh lại là rơi vào bẫy của đối phương.”

“Vậy con phải tự phán đoán. Khi bị đánh lén, cách tốt nhất là đừng cho đối thủ cơ hội đánh lén, tiếp đó là tăng cường năng lực dự báo nguy cơ của bản thân. Vô Cực đạo thuận theo thiên tâm, năng lực cảm nhận hoàn cảnh là mạnh nhất, mỗi biến hóa đều từ tâm. Tập trung tu luyện, mọi cành cây ngọn cỏ xung quanh đều trong lòng con, kẻ địch chưa ra tay con đã có thể phát hiện, dẫu cho thực lực của hắn mạnh đến mức tránh được tra xét của con, con cũng có thể đoán trước thủ đoạn công kích, ứng đối chính xác.”

Ninh Dạ hướng dẫn từng bước một, Cố Tiêu Tiêu cũng chú ý lắng nghe, gật đầu liên tục.

Nhưng nghe giọng điệu Ninh Dạ, lần này y tập trung hướng dẫn cô đề phòng bị ám sát.

Cố Tiêu Tiêu cũng là cô bé thông minh, liên tưởng tới chuyện lúc trước nên nói: “Sư phụ, mấy ngày trước ngài bảo con ám sát ngài, sau đó lại trắng trợn lùng bắt Yên Vũ lâu, tức là chuẩn bị giao chiến với Yên Vũ lâu rồi à? Vì thế ngài lo Yên Vũ lâu sẽ đánh lén ám sát con?”

‘‘Đúng.’‘

“Nhưng bọn họ đâu có biết quan hệ giữa chúng ta.”

“Đây chính là mục đích hôm nay ta đến tìm con. Có một nhiệm vụ cần con làm, có hứng thú không?”

Nghe y nói có nhiệm vụ, Cố Tiêu Tiêu lập tức hứng thú: “Được, được ạ!”

Một năm vừa qua chỉ có một lần đi cùng Ninh Dạ tới Tù Tiên cốc, còn lại ngày nào Cố Tiêu Tiêu cũng phải tu hành, đang phiền muộn bằng chết.

Thấy cô bé vui vẻ như vậy, Ninh Dạ thở dài: “Nhiệm vụ lần này hết sức quan trọng, nếu không cẩn thận có thể sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh cả đời của con. Con có xác định mình muốn làm không?”

Cố Tiêu Tiêu nghiêm túc gật đầu: “Thiên hạ chưa bao giờ thái bình, Tiêu Tiêu có thể từ một phàm nhân trở thành tu sĩ hoàn toàn là nhờ ân điển của sư phụ, nhất định không phụ mệnh lệnh của sư phụ!”

Thấy cô đáp quả quyết như vậy, Ninh Dạ gật đầu: “Nếu đã vậy, con phải chịu uất ức rồi.”

————————————————

Địa lao của Huyền Sách Phủ.

Bảy tám cô gái ngồi chung một chỗ, đây chính là những mật thám mà tú bà Vạn Hoa cốc - Nguyệt tẩu đã khai báo, đương nhiên đa số bọn họ có thân phận không cao, chỉ là để ứng phó lấy lệ.

Nhưng đối với những cô nương này lại là cả cuộc đời sụp đổ.

Thời khắc này họ ngồi trong lao, ai nấy vô cùng kinh hãi, đặc biệt là thỉnh thoảng căn phòng bên cạnh lại vang lên tiếng kêu khóc, khiến các cô càng sợ hãi.

Trong gian nhà ngoài thành.

Cố Tiêu Tiêu đang múa kiếm vùn vụt.

Tu tiên hơn một năm, Cố Tiêu Tiêu tiến bộ rất rõ ràng, hành trình ở Tù Tiên cốc cũng khiến cô thu hoạch được rất nhiều.

Bây giờ cô đã là Tàng Tượng trung kỳ, trong tình huống không có thêm tài nguyên, tiến cảnh như vậy dẫu không phải kỳ tài kinh thế cũng được coi là tiểu thiên tài.

Thời khắc này cô đang khổ tu lại nghe tiếng gió nổi lên bên ngoài, kình phong nhắm thẳng sau đầu Cố Tiêu Tiêu.

Cố Tiêu Tiêu không quay đầu lại, tiện tay tung một luồng kiếm quang chém trúng thứ đang đánh tới, không ngờ lại là một chiếc lá.

Ngay sau đó chiếc lá vỡ tan, hóa thành khói bụi đầy trời cuộn tới.

Cố Tiêu Tiêu kinh hãi, khí thế trong cơ thể bộc phát, hất văng tất cả khói bụi, thân bay như bông liễu rời khỏi vụ nổ, bồng bềnh hạ xuống, chỉ thấy Ninh Dạ đã bước từ ngoài sân vào.

“Sư phụ!” Cố Tiêu Tiêu vui mừng gọi một tiếng rồi nhào vào lòng Ninh Dạ.

Ngay lúc sắp vào vòng tay y, lại đột nhiên giơ ngón tay đâm tới, khí phóng ra như kiếm, nhắm thẳng vào hai mắt Ninh Dạ.

Viu!

Cuồng phong quét qua, gió như đao sắc, hất văng Cố Tiêu Tiêu.

Thần sắc Ninh Dạ không đổi: “Không tệ.”

‘Đáng tiếc, vẫn không thể đánh lén được người. Nhưng con cũng khá đấy chứ, chặn được đòn đánh lén của sư phụ.” Cố Tiêu Tiêu cười hì hì nói.

“Con có chắc không?” Ninh Dạ lại đi tới chỉ một chỗ trước ngực cô: “Nhìn lại chỗ này đi.”

Cố Tiêu Tiêu cúi đầu chỉ thấy không biết từ lúc nào trước ngực đã dính một chút bụi, chính là đòn đánh lén vừa rồi đã lưu lại.

Cố Tiêu Tiêu lè lưỡi: “Chỉ dính chút bụi thôi mà!”

“Chỉ chút bụi thôi à?” Ninh Dạ trầm mặt xuống: “Nếu đây không phải là bụi mà là độc, là ác chú, là pháp thuật, con sẽ ứng phó ra sao?”

Cố Tiêu Tiêu lầm bẩm: “Sư phụ là cảnh giới Hoa Luân, con không ngăn được cũng rất bình thường mà.”

“Vừa rồi ta ra tay chỉ dùng tu vi ngang với thực lực của con. Tiêu Tiêu, không được ngụy biện! Chắc con cũng biết mỗi sai lầm con phạm phải ngày hôm nay, tương lai có thể gây ra hậu quả rất nghiêm trọng!”

“Vâng!” Cố Tiêu Tiêu cũng nghiêm túc hẳn lên.

“Lần sau khi bị đánh lén, trước khi tìm hiểu lai lịch kẻ địch thì phải tập trung lẩn tránh, đừng tùy tiện đấu cứng.” Ninh Dạ dặn dò.

“Nhưng nếu là pháp thuật tuy tung thì sao? Lẩn tránh lại là rơi vào bẫy của đối phương.”

“Vậy con phải tự phán đoán. Khi bị đánh lén, cách tốt nhất là đừng cho đối thủ cơ hội đánh lén, tiếp đó là tăng cường năng lực dự báo nguy cơ của bản thân. Vô Cực đạo thuận theo thiên tâm, năng lực cảm nhận hoàn cảnh là mạnh nhất, mỗi biến hóa đều từ tâm. Tập trung tu luyện, mọi cành cây ngọn cỏ xung quanh đều trong lòng con, kẻ địch chưa ra tay con đã có thể phát hiện, dẫu cho thực lực của hắn mạnh đến mức tránh được tra xét của con, con cũng có thể đoán trước thủ đoạn công kích, ứng đối chính xác.”

Ninh Dạ hướng dẫn từng bước một, Cố Tiêu Tiêu cũng chú ý lắng nghe, gật đầu liên tục.

Nhưng nghe giọng điệu Ninh Dạ, lần này y tập trung hướng dẫn cô đề phòng bị ám sát.

Cố Tiêu Tiêu cũng là cô bé thông minh, liên tưởng tới chuyện lúc trước nên nói: “Sư phụ, mấy ngày trước ngài bảo con ám sát ngài, sau đó lại trắng trợn lùng bắt Yên Vũ lâu, tức là chuẩn bị giao chiến với Yên Vũ lâu rồi à? Vì thế ngài lo Yên Vũ lâu sẽ đánh lén ám sát con?”

‘‘Đúng.’‘

“Nhưng bọn họ đâu có biết quan hệ giữa chúng ta.”

“Đây chính là mục đích hôm nay ta đến tìm con. Có một nhiệm vụ cần con làm, có hứng thú không?”

Nghe y nói có nhiệm vụ, Cố Tiêu Tiêu lập tức hứng thú: “Được, được ạ!”

Một năm vừa qua chỉ có một lần đi cùng Ninh Dạ tới Tù Tiên cốc, còn lại ngày nào Cố Tiêu Tiêu cũng phải tu hành, đang phiền muộn bằng chết.


Địa lao của Huyền Sách Phủ.

Bảy tám cô gái ngồi chung một chỗ, đây chính là những mật thám mà tú bà Vạn Hoa cốc - Nguyệt tẩu đã khai báo, đương nhiên đa số bọn họ có thân phận không cao, chỉ là để ứng phó lấy lệ.

Nhưng đối với những cô nương này lại là cả cuộc đời sụp đổ.

Thời khắc này họ ngồi trong lao, ai nấy vô cùng kinh hãi, đặc biệt là thỉnh thoảng căn phòng bên cạnh lại vang lên tiếng kêu khóc, khiến các cô càng sợ hãi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.