Chương trước
Chương sau


Còn khi đi theo con đường Cực Đạo, tình hình tu hành sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều, khó lòng khống chế, việc xung kích cảnh giới cũng khó khăn hơn. Nếu vì vậy mà mất đi cơ hội thăng cấp thì cái được không bù nổi cái mất.

Hơn nữa một khi bước lên con đường Cực Đạo, việc tu hành sau này mỗi lần cũng phải đi tới bước này mới được.

Đối với đại đa số người tu tiên, cảnh giới Niết Bàn có lẽ là thứ mà cả đời họ chỉ có thể nhìn chứ không thể với tới. Trong tình huống đó, theo đuổi cực hạn của cảnh giới nhỏ là cái được không bù nổi cái mất, vì vậy phần lớn mọi người không lựa chọn như vậy. Lâu dần, thậm chí cái tên Cực Đạo cũng không được lưu truyền mấy.

Ngay cả những người như Hà Sinh Mặc, Nhạc Tâm Thiện cũng không dám chọn con đường này.

Nhưng nếu thành công, như vậy trong tình huống mọi con đường đều dẫn đến chung một đích, Lưỡng Nghi Cực Đạo ngưng kết thành Hoa Luân biến hóa ngàn vạn, ẩn chứa thâm ảo vượt xa cùng cấp, biển nhận trăm sông, cho dù dung nhập tâm pháp Thiên Cơ cũng không thể nhìn thấu - thậm chí có nhìn ra cũng vô dụng, vì đại đạo đồng quy, tính chất của nó vốn là như vậy.

Thấy Ninh Dạ suy nghĩ, Cừu Bất Quân không nhịn được nhắc nhở: “Nhưng nếu đi theo con đường này, mọi bước tu hành đều rất khó khăn, nhất là khi xung kích cảnh giới càng khó. Dẫu là cảnh giới học đồ thì độ khó khi xung kích cũng có thể ngang với từ Hoa Luân xung kích lên cảnh giới Vạn Pháp.”

“Hóa ra là vậy.” Ninh Dạ đột nhiên hiểu ra.

Cảnh giới Cực Đạo vốn là cảnh giới thật sự viên mãn về mặt ý nghĩa, một khi luyện thành chiến lực sẽ tăng cường rất nhiều, nếu lại dung hợp tâm pháp Thiên Cơ sẽ có càng nhiều ảo diệu, chiến đấu càng mạnh hơn cùng cấp bậc, Ninh Dạ cũng khá hứng thú.

“Nhưng con thật sự muốn thử.” Y cười nói.

Cừu Bất Quân nhíu mày: “Vạn nhất thất bại thì cái được không bù nổi cái mất...”

“Sẽ không thất bại đâu.” Đầu ngón tay của Ninh Dạ bùng lên ánh sáng của Cấn Tự Bí: “Đừng quên con có Cấn Tự Bí.”

Tác dụng lớn nhất của Cấn Tự Bí là phá khốn phá cảnh, năm xưa Thiên Cơ môn từng có vô số đại năng, một trong những nguyên nhân quan trọng là Cấn Tự Bí.

Đối với người nắm giữ Cấn Tự Bí trong Lượng Thiên thuật như Ninh Dạ, xung kích cảnh giới không phải chuyện khó.

Chứng kiến hào quang trong tay Ninh Dạ, ánh mắt Cừu Bất Quân hơi sáng lên: “Con đã hoàn toàn nắm giữ Cấn Tự Bí?”

Ninh Dạ cười đáp: “Không dám nói nắm giữ hoàn toàn, nhưng thăng cấp lên Hoa Luân chắc không thành vấn đề.”

——————————

Nói đến đâu làm đến đấy, ngay hôm đó, Ninh Dạ công khai tuyên bố sẽ đi theo con đường Cực Đạo.

Khi y tuyên bố như vậy, mọi người xôn xao.

Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi thậm chí còn không biết có con đường Cực Đạo, sau khi hiểu lại cảm thấy Ninh Dạ mù quáng, rõ ràng đang tự tìm đường chết.

Không ít kẻ có địch ý với Ninh Dạ còn ngồi đợi xem chuyện cười của y.

Ngay cả Trương Liệt Cuồng cũng gọi riêng Ninh Dạ đến, nghiêm khắc nhắc nhở không cho y đi theo con đường này.

Câu trả lời của Ninh Dạ là trực tiếp phóng thích lực lượng lưỡng nghi đã bắt đầu hòa hợp, nhìn lực lượng lưỡng nghi đã không thể xoay chuyển lại, Trương Liệt Cuồng đành thở dài một tiếng.

Vậy là Ninh Dạ như một con ngựa hoang dại chạy băng băng vào một con đường không có đường quay lại.

Nửa năm sau, Ninh Dạ tuyên bố bế quan xung kích cảnh giới.

Tin tức này lan truyền khắp thần cung, đây cũng là lần đầu tiên một đệ tử cảnh giới Tàng Tượng xung kích cảnh giới mà khiến mọi người cùng quan tâm.

Đương nhiên, phần nhiều là chờ xem chuyện cười của y.

Nhưng chính những người này lại nhanh chóng mất mặt.

Ba ngày sau, một vầng hào quang bay lên bầu tời, tạo thành một vầng mặt trời rực rỡ, muôn màu muôn vẻ, sặc sỡ chói mắt, không có đặc tính tiêu chuẩn của Hắc Bạch thần cung là hai màu trắng đen rõ ràng, ngược lại mang theo một cảm giác huyền ảo bí ẩn vô cùng của thiên đại đạo đạo, khiến người ta mong mỏi.

Ninh Dạ, xung kích Hoa Luân thành công.

Còn khi đi theo con đường Cực Đạo, tình hình tu hành sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều, khó lòng khống chế, việc xung kích cảnh giới cũng khó khăn hơn. Nếu vì vậy mà mất đi cơ hội thăng cấp thì cái được không bù nổi cái mất.

Hơn nữa một khi bước lên con đường Cực Đạo, việc tu hành sau này mỗi lần cũng phải đi tới bước này mới được.

Đối với đại đa số người tu tiên, cảnh giới Niết Bàn có lẽ là thứ mà cả đời họ chỉ có thể nhìn chứ không thể với tới. Trong tình huống đó, theo đuổi cực hạn của cảnh giới nhỏ là cái được không bù nổi cái mất, vì vậy phần lớn mọi người không lựa chọn như vậy. Lâu dần, thậm chí cái tên Cực Đạo cũng không được lưu truyền mấy.

Ngay cả những người như Hà Sinh Mặc, Nhạc Tâm Thiện cũng không dám chọn con đường này.

Nhưng nếu thành công, như vậy trong tình huống mọi con đường đều dẫn đến chung một đích, Lưỡng Nghi Cực Đạo ngưng kết thành Hoa Luân biến hóa ngàn vạn, ẩn chứa thâm ảo vượt xa cùng cấp, biển nhận trăm sông, cho dù dung nhập tâm pháp Thiên Cơ cũng không thể nhìn thấu - thậm chí có nhìn ra cũng vô dụng, vì đại đạo đồng quy, tính chất của nó vốn là như vậy.

Thấy Ninh Dạ suy nghĩ, Cừu Bất Quân không nhịn được nhắc nhở: “Nhưng nếu đi theo con đường này, mọi bước tu hành đều rất khó khăn, nhất là khi xung kích cảnh giới càng khó. Dẫu là cảnh giới học đồ thì độ khó khi xung kích cũng có thể ngang với từ Hoa Luân xung kích lên cảnh giới Vạn Pháp.”

“Hóa ra là vậy.” Ninh Dạ đột nhiên hiểu ra.

Cảnh giới Cực Đạo vốn là cảnh giới thật sự viên mãn về mặt ý nghĩa, một khi luyện thành chiến lực sẽ tăng cường rất nhiều, nếu lại dung hợp tâm pháp Thiên Cơ sẽ có càng nhiều ảo diệu, chiến đấu càng mạnh hơn cùng cấp bậc, Ninh Dạ cũng khá hứng thú.

“Nhưng con thật sự muốn thử.” Y cười nói.

Cừu Bất Quân nhíu mày: “Vạn nhất thất bại thì cái được không bù nổi cái mất...”

“Sẽ không thất bại đâu.” Đầu ngón tay của Ninh Dạ bùng lên ánh sáng của Cấn Tự Bí: “Đừng quên con có Cấn Tự Bí.”

Tác dụng lớn nhất của Cấn Tự Bí là phá khốn phá cảnh, năm xưa Thiên Cơ môn từng có vô số đại năng, một trong những nguyên nhân quan trọng là Cấn Tự Bí.

Đối với người nắm giữ Cấn Tự Bí trong Lượng Thiên thuật như Ninh Dạ, xung kích cảnh giới không phải chuyện khó.

Chứng kiến hào quang trong tay Ninh Dạ, ánh mắt Cừu Bất Quân hơi sáng lên: “Con đã hoàn toàn nắm giữ Cấn Tự Bí?”

Ninh Dạ cười đáp: “Không dám nói nắm giữ hoàn toàn, nhưng thăng cấp lên Hoa Luân chắc không thành vấn đề.”

——————————

Nói đến đâu làm đến đấy, ngay hôm đó, Ninh Dạ công khai tuyên bố sẽ đi theo con đường Cực Đạo.

Khi y tuyên bố như vậy, mọi người xôn xao.

Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi thậm chí còn không biết có con đường Cực Đạo, sau khi hiểu lại cảm thấy Ninh Dạ mù quáng, rõ ràng đang tự tìm đường chết.

Không ít kẻ có địch ý với Ninh Dạ còn ngồi đợi xem chuyện cười của y.

Ngay cả Trương Liệt Cuồng cũng gọi riêng Ninh Dạ đến, nghiêm khắc nhắc nhở không cho y đi theo con đường này.

Đương nhiên, phần nhiều là chờ xem chuyện cười của y.

Nhưng chính những người này lại nhanh chóng mất mặt.

Ba ngày sau, một vầng hào quang bay lên bầu tời, tạo thành một vầng mặt trời rực rỡ, muôn màu muôn vẻ, sặc sỡ chói mắt, không có đặc tính tiêu chuẩn của Hắc Bạch thần cung là hai màu trắng đen rõ ràng, ngược lại mang theo một cảm giác huyền ảo bí ẩn vô cùng của thiên đại đạo đạo, khiến người ta mong mỏi.

Ninh Dạ, xung kích Hoa Luân thành công.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.