Chương trước
Chương sau


Lấy Hắc Bạch thần cung làm ví dụ, tâm pháp đi theo đạo lưỡng nghi, hiện lên hai màu đen trắng, hìnht ượng âm dương lưỡng nghi, vì vậy đa số Hoa Luân được ngưng tụ sẽ có hai màu đen trắng.

Còn Hoa Luân của Thiên Cơ môn theo đuổi thiên ý, ngàn vạn đại đạo, thể hiện là hỗn độn khó hiểu, huyền ảo dị thường.

Mỗi cá nhân lại có khác biệt.

Với Ninh Dạ, bây giờ vấn đề lớn nhất của y là làm sao kết hợp tâm pháp của Thiên Cơ môn và Hắc Bạch thần cung làm một thể mà không để người khác phát hiện ra.

Cái trước thật ra không khó, chuyện dung hợp tâm pháp các môn phái rất thường thấy, học tập nhiều môn, lấy sở trường bù sở đoản, sáng tạo ra con đường của mình, chuyện này chẳng lạ lẫm gì.

Cái khó là làm sao để người khác không phát hiện ra.

Sau một năm tu hành, Khi Thiên thuật của Ninh Dạ đã có trình độ nhất định, chỉ cần không lộ ra ngoài, dẫu là Nhạc Tâm Thiện cũng chưa chắc đã nhận ra được.

Nhưng một khi y tiến vào cảnh giới Hoa Luân, pháp lực ngưng kết, thể hiển ra ngoài, sẽ lại hình thành đặc điểm rõ rệt, Khi Thiên thuật chưa chắc đã giấu diếm được.

————————————————

Thiên Tú các.

Cừu Bất Quân hút tẩu chẹp chẹp: “Nói vậy, con cũng đã tu luyện thành công tâm pháp Thiên Cơ môn?”

“Vâng, dùng tâm pháp Hắc Bạch thần cung làm cơ sở, luyện thêm tâm pháp Thiên Cơ, làm nửa sức mà kết quả gấp đôi, không có vấn đề gì. Chỉ có điều khi xung kích cảnh giới có lẽ sẽ có chút phiền phức, cho nên con muốn nghe ý kiến của sư thúc.” Ninh Dạ rất khiêm tốn nói.

Tuy y khá thông minh nhưng nói tới chuyện tu hành, kinh nghiệm của y còn kém Cừu Bất Quân quá xa.

“Khó, khó, khó.” Cừu Bất Quân nói liền ba chữ khó: “Một khi ngưng tụ Hoa Luân là không thể thay đổi được, trừ phi con vĩnh viễn không vận dụng trước mặt người khác, không thì khó mà không bị nhận ra được. Thiên Cơ luân và Hắc Bạch luân khác biệt quá lớn, trừ phi...”

Ninh Dạ hiểu ý của ông: “Con sẽ không từ bỏ tâm pháp Thiên Cơ môn. Trận pháp cơ quan của Thiên Cơ môn càng tới mức cao thâm thì yêu cầu càng cao. Trong cảnh giới Tàng Tượng còn có thể thay thế được, đến cảnh giới Hoa Luân thì có muốn cũng chẳng được. Cho dù miễn cưỡng sử dụng thì uy lực cũng bị suy giảm.”

“Ừ, ta cũng không muốn con từ bỏ.” Cừu Bất Quân đập tẩu thuốc xuống chân vài cái: “Nếu thế, chỉ còn một cách thôi.”

“Xin sư thúc cứ nói.”

“Cực Đạo.”

“Thế nào là Cực Đạo?” Ninh Dạ không hiểu.

Cừu Bất Quân bèn giải thích cho y.

Hóa ra cái gọi là Cực Đạo là một con đường tu hành đặc thù.

Đó là mọi con đường đều dẫn tới cùng một đích, bất cứ pháp môn tu hành nào đến mức tận cùng thường có cùng phương hướng.

Bí pháp Lưỡng Nghi như vậy, bí pháp Thiên Cơ cũng vậy.

Nếu đạo của lưỡng nghi tu hành tới mức tận cùng, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát bái, huyễn hóa ngàn vạn, cũng có thể dung nạp vô cùng vô tận, chưa chắc đã khác Thiên Cơ môn bao nhiêu. Nhưng đây là biểu hiện khi tu hành tới mức tận cùng.

Còn Lưỡng Nghi Cực Đạo là đạt tới bước này ngay ở cảnh giới Tàng Tượng.

Đây cũng là ‘tầng thứ mười’ trong truyền thuyết.

Thật ra xung kích tầng thứ mười không khó, vì tầng thứ mười này không phải tích lũy về lượng mà là lý giải sâu sắc và chuyển hóa, tương đương đẩy lực lượng đã nắm giữ tới mức tận cùng.

Muốn hình thành tầng mười Cực Đạo không khó, cái khó là xung kích cảnh giới.

Tàng Tượng xung kích lên Hoa Luân, trong tình huống bình thường thì tỷ lệ thành công là năm ăn năm thua, nhưng sau mỗi lần thất bại tỷ lệ thành công sẽ giảm sút, thất bại càng nhiều thì hy vọng càng xa vời.

Còn từ Hoa Luân xung kích lên Vạn Pháp, tỷ lệ càng thấp, cho dù chuẩn bị sung túc cũng chỉ đạt ba thành, đây là giới hạn tối đa, người bình thường khéo chỉ đạt được một hai thành, sau đó số lần thất bại càng nhiều thì tỷ lệ cũng không ngừng hạ thấp.

Chính vì vậy mỗi khi tới thời điểm xung kích cảnh giới, mọi người phải chú ý cẩn thận. Những đan dược trận pháp có thể tăng cường tỷ lệ thành công không khác gì chí bảo trong tiên môn, không chuẩn bị đầy đủ thì không ai dám tùy tiện thử nghiệm.

Lấy Hắc Bạch thần cung làm ví dụ, tâm pháp đi theo đạo lưỡng nghi, hiện lên hai màu đen trắng, hìnht ượng âm dương lưỡng nghi, vì vậy đa số Hoa Luân được ngưng tụ sẽ có hai màu đen trắng.

Còn Hoa Luân của Thiên Cơ môn theo đuổi thiên ý, ngàn vạn đại đạo, thể hiện là hỗn độn khó hiểu, huyền ảo dị thường.

Mỗi cá nhân lại có khác biệt.

Với Ninh Dạ, bây giờ vấn đề lớn nhất của y là làm sao kết hợp tâm pháp của Thiên Cơ môn và Hắc Bạch thần cung làm một thể mà không để người khác phát hiện ra.

Cái trước thật ra không khó, chuyện dung hợp tâm pháp các môn phái rất thường thấy, học tập nhiều môn, lấy sở trường bù sở đoản, sáng tạo ra con đường của mình, chuyện này chẳng lạ lẫm gì.

Cái khó là làm sao để người khác không phát hiện ra.

Sau một năm tu hành, Khi Thiên thuật của Ninh Dạ đã có trình độ nhất định, chỉ cần không lộ ra ngoài, dẫu là Nhạc Tâm Thiện cũng chưa chắc đã nhận ra được.

Nhưng một khi y tiến vào cảnh giới Hoa Luân, pháp lực ngưng kết, thể hiển ra ngoài, sẽ lại hình thành đặc điểm rõ rệt, Khi Thiên thuật chưa chắc đã giấu diếm được.

————————————————

Thiên Tú các.

Cừu Bất Quân hút tẩu chẹp chẹp: “Nói vậy, con cũng đã tu luyện thành công tâm pháp Thiên Cơ môn?”

“Vâng, dùng tâm pháp Hắc Bạch thần cung làm cơ sở, luyện thêm tâm pháp Thiên Cơ, làm nửa sức mà kết quả gấp đôi, không có vấn đề gì. Chỉ có điều khi xung kích cảnh giới có lẽ sẽ có chút phiền phức, cho nên con muốn nghe ý kiến của sư thúc.” Ninh Dạ rất khiêm tốn nói.

Tuy y khá thông minh nhưng nói tới chuyện tu hành, kinh nghiệm của y còn kém Cừu Bất Quân quá xa.

“Khó, khó, khó.” Cừu Bất Quân nói liền ba chữ khó: “Một khi ngưng tụ Hoa Luân là không thể thay đổi được, trừ phi con vĩnh viễn không vận dụng trước mặt người khác, không thì khó mà không bị nhận ra được. Thiên Cơ luân và Hắc Bạch luân khác biệt quá lớn, trừ phi...”

Ninh Dạ hiểu ý của ông: “Con sẽ không từ bỏ tâm pháp Thiên Cơ môn. Trận pháp cơ quan của Thiên Cơ môn càng tới mức cao thâm thì yêu cầu càng cao. Trong cảnh giới Tàng Tượng còn có thể thay thế được, đến cảnh giới Hoa Luân thì có muốn cũng chẳng được. Cho dù miễn cưỡng sử dụng thì uy lực cũng bị suy giảm.”

“Ừ, ta cũng không muốn con từ bỏ.” Cừu Bất Quân đập tẩu thuốc xuống chân vài cái: “Nếu thế, chỉ còn một cách thôi.”

“Xin sư thúc cứ nói.”

“Cực Đạo.”

“Thế nào là Cực Đạo?” Ninh Dạ không hiểu.

Cừu Bất Quân bèn giải thích cho y.

Hóa ra cái gọi là Cực Đạo là một con đường tu hành đặc thù.

Đó là mọi con đường đều dẫn tới cùng một đích, bất cứ pháp môn tu hành nào đến mức tận cùng thường có cùng phương hướng.

Bí pháp Lưỡng Nghi như vậy, bí pháp Thiên Cơ cũng vậy.

Muốn hình thành tầng mười Cực Đạo không khó, cái khó là xung kích cảnh giới.

Tàng Tượng xung kích lên Hoa Luân, trong tình huống bình thường thì tỷ lệ thành công là năm ăn năm thua, nhưng sau mỗi lần thất bại tỷ lệ thành công sẽ giảm sút, thất bại càng nhiều thì hy vọng càng xa vời.

Còn từ Hoa Luân xung kích lên Vạn Pháp, tỷ lệ càng thấp, cho dù chuẩn bị sung túc cũng chỉ đạt ba thành, đây là giới hạn tối đa, người bình thường khéo chỉ đạt được một hai thành, sau đó số lần thất bại càng nhiều thì tỷ lệ cũng không ngừng hạ thấp.

Chính vì vậy mỗi khi tới thời điểm xung kích cảnh giới, mọi người phải chú ý cẩn thận. Những đan dược trận pháp có thể tăng cường tỷ lệ thành công không khác gì chí bảo trong tiên môn, không chuẩn bị đầy đủ thì không ai dám tùy tiện thử nghiệm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.