Chương trước
Chương sau


Trong Thiên Cơ môn, Triệu Long Quang là người lão luyện chín chắn nhất, có ơn nửa sư phụ với Ninh Dạ, rất nhiều pháp thuật của y là do Triệu Long Quang thay sư phụ truyền thụ.

Nhớ lại năm đó, mỗi lần muốn học chút pháp thuật mới mẻ, Triệu Long Quang luôn nói sư phụ có lệnh không cho phép đệ ham nhiều, thế nhưng bị Ninh Dạ kì kèo đòi hỏi, lại không thể không truyền cho y vài chiêu.

Triệu Long Quang cũng rất nóng tính, khi Ninh Dạ bướng bỉnh không chịu tiến bộ, Triệu Long Quang sẽ đánh thẳng tay, không hề lưu tình.

Có thể nói cái mông của Ninh Dạ ngoại trừ ăn Thiên Cơ côn của Tân Nhiễm Tử, là ăn Diệu Nhật quyền của Triệu Long Quang.

Mãi tới tận bây giờ, Ninh Dạ vẫn còn nhớ cảm giác bị Triệu Long Quang tóm lấy đánh bôm bốp - trong mắt Triệu Long Quang, Ninh Dạ chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng bây giờ nhớ lại, cảm giác bị sư phụ và sư huynh dạy bảo thật tốt đẹp, lúc này có muốn cảm nhận lại cũng không thể được nữa rồi.

Khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, Triệu Long Quang và sư phụ cùng tử chiến với tam đại tiên môn, máu nhộm Thiên Cơ phong.

Khi đó y cho rằng Triệu Long Quang đã chết, không ngờ hắn vẫn còn sống.

Mà bây giờ hắn đang bị đặt trên Vấn Thiên phong, trở thành mồi nhử câu Ninh Dạ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Dạ lại đau đớn không thôi.

Y nói: “Ta muốn gặp sư thúc.”

“Bây giờ á? Cừu Bất Quân bị thương mới khỏi, tạm thời còn đi lại không tiện, có phải hơi gấp một chút không?” Trì Vãn Ngưng lo lắng hỏi.

“Ta biết. Ta muốn gặp người, không phải vì vội đi cứu sư huynh...” Ninh Dạ rầu rĩ nói: “Ta sợ sư thúc lão nhân gia không nhịn được, liều mạng tới cứu người.”

————————————————

Thiên Tú các.

Cừu Bất Quân nằm trên giường, có thể coi ông đã được cứu, nhưng thương thế quá nặng, cần tĩnh dưỡng một thời gian, vì vậy có thể nằm thì không ngồi.

Nhưng suy nghĩ của ông đã bay về đâu chẳng rõ.

“Long Quang còn sống, Ninh Dạ, con nhất định phải cứu nó!” Ông lão kích động nói.

Khác với những người còn lại, Cừu Bất Quân rất quen thuộc với Triệu Long Quang vì trước đây chính ông đã đưa Triệu Long Quang vào Thiên Cơ môn, đối với ông, Triệu Long Quang như nửa đứa con của ông.

“Đừng kích động như vậy, ông lão. Bây giờ Triệu Long Quang là một mồi nhử, Hắc Bạch thần cung đang chờ các ngươi tới cứu đấy!” Công Tôn Điệp không nhịn được nói: “Hơn nữa rốt cuộc Triệu Long Quang kia là tù nhân hay phản đồ còn chưa biết được. Không khéo hắn của giống như Doãn Thiên Chiếu, cũng là kẻ phản bội, cố ý làm vậy là để đợi các ngươi chui vào bẫy.”

Ninh Dạ kiên quyết phủ nhận: “Đại sư huynh tuyệt đối không phản bội Thiên Cơ môn.”

“Vì sao ngươi khẳng định như vậy?”

“Bởi vì sư huynh biết Thiên Cơ điện đang trên người ta. Nếu sư huynh phản bội, như vậy mục tiêu mà Hắc Bạch thần cung nghi ngờ sẽ chính là ta chứ ko phải đến bây giờ vẫn không xác định được Thiên Cơ điện đang trên người ai.”

Trước đây khi thoát thân Ninh Dạ đã nói Triệu Long Quang biết chuyện Thiên Cơ điện, Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp còn tỏ thái độ nghi ngờ Triệu Long Quang bán đứng Thiên Cơ môn. Cuối cùng chính Ninh Dạ phủ định giả thuyết này, sự thật cũng chứng minh y không sai.

“Được rồi, nhưng cũng có thể tên Triệu Long Quang này là giả, là người khác giả trang có đúng không?” Công Tôn Điệp vẫn không phục: “Triệu Long Quang thật đã chết rồi.”

“Chuyện này cũng không thể.” Ninh Dạ lại phủ định.

“Lý do.”

“Vì nếu là giả trang, Lạc Cầu Chân không cần nhiều thời gian để mượn sư huynh từ bên Thái Âm môn. Ban đầu chúng ta cũng không biết đại sư huynh còn sống, hắn tùy ý tìm một người giả trang thành đại sư huynh là được, mượn người bên Thái Âm môn rõ ràng là thừa thãi. Vì vậy, chắc chắn đại sư huynh là thật.”

“Ừm, lý do này cũng có vẻ hợp lý. Nhưng Vấn Thiên sơn là cạm bẫy, các ngươi không thể phủ nhận điều này phải không?” Công Tôn Điệp vẫn không phục.

“Chuyện này thì đương nhiên rồi.” Trì Vãn Ngưng nói: “Người thì là thật, mồi nhử cũng là thật. Đây chính là dương mưu của Hắc Bạch thần cung, Lạc Cầu Chân đang buộc mọi người nhảy vào trong bẫy.”

Có lẽ đây là lần hội nghị ngầm ‘phản Hắc Bạch thần cung’ với nhân số hoàn chỉnh nhất, Trì Vãn Ngưng cũng tới.

Đây cũng là lần đầu tiên Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Diệp gặp nhau, hai cô gái quan tâm tới nhau hơn hẳn những người khác; ngay khi vừa nhìn thấy nau đã bí mật tranh đấu.

Sau đó Công Tôn Điệp hơi nhụt chí.

Cô luôn tự hào về dung mạo, thế nhưng đứng trước Trì Vãn Ngưng, cô vẫn kém hơn một chút, chỉ cảm thấy Trì Vãn Ngưng như có vẻ quyến rũ trời sinh. Nhưng cô là người trong Ma môn, so nhan sắc không bằng thì có thủ đoạn khác, thầm nghĩ, hay là lần sau mình huyễn hóa thử dùng Trì Vãn Ngưng này làm mẫu đi. Hừ, Trì Vãn Ngưng, tuy ngươi có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần nhưng sao bằng bà đây một người biến ra cả ngàn, một mình bằng cả vạn cô gái.

Trong Thiên Cơ môn, Triệu Long Quang là người lão luyện chín chắn nhất, có ơn nửa sư phụ với Ninh Dạ, rất nhiều pháp thuật của y là do Triệu Long Quang thay sư phụ truyền thụ.

Nhớ lại năm đó, mỗi lần muốn học chút pháp thuật mới mẻ, Triệu Long Quang luôn nói sư phụ có lệnh không cho phép đệ ham nhiều, thế nhưng bị Ninh Dạ kì kèo đòi hỏi, lại không thể không truyền cho y vài chiêu.

Triệu Long Quang cũng rất nóng tính, khi Ninh Dạ bướng bỉnh không chịu tiến bộ, Triệu Long Quang sẽ đánh thẳng tay, không hề lưu tình.

Có thể nói cái mông của Ninh Dạ ngoại trừ ăn Thiên Cơ côn của Tân Nhiễm Tử, là ăn Diệu Nhật quyền của Triệu Long Quang.

Mãi tới tận bây giờ, Ninh Dạ vẫn còn nhớ cảm giác bị Triệu Long Quang tóm lấy đánh bôm bốp - trong mắt Triệu Long Quang, Ninh Dạ chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng bây giờ nhớ lại, cảm giác bị sư phụ và sư huynh dạy bảo thật tốt đẹp, lúc này có muốn cảm nhận lại cũng không thể được nữa rồi.

Khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, Triệu Long Quang và sư phụ cùng tử chiến với tam đại tiên môn, máu nhộm Thiên Cơ phong.

Khi đó y cho rằng Triệu Long Quang đã chết, không ngờ hắn vẫn còn sống.

Mà bây giờ hắn đang bị đặt trên Vấn Thiên phong, trở thành mồi nhử câu Ninh Dạ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Dạ lại đau đớn không thôi.

Y nói: “Ta muốn gặp sư thúc.”

“Bây giờ á? Cừu Bất Quân bị thương mới khỏi, tạm thời còn đi lại không tiện, có phải hơi gấp một chút không?” Trì Vãn Ngưng lo lắng hỏi.

“Ta biết. Ta muốn gặp người, không phải vì vội đi cứu sư huynh...” Ninh Dạ rầu rĩ nói: “Ta sợ sư thúc lão nhân gia không nhịn được, liều mạng tới cứu người.”

————————————————

Thiên Tú các.

Cừu Bất Quân nằm trên giường, có thể coi ông đã được cứu, nhưng thương thế quá nặng, cần tĩnh dưỡng một thời gian, vì vậy có thể nằm thì không ngồi.

Nhưng suy nghĩ của ông đã bay về đâu chẳng rõ.

“Long Quang còn sống, Ninh Dạ, con nhất định phải cứu nó!” Ông lão kích động nói.

Khác với những người còn lại, Cừu Bất Quân rất quen thuộc với Triệu Long Quang vì trước đây chính ông đã đưa Triệu Long Quang vào Thiên Cơ môn, đối với ông, Triệu Long Quang như nửa đứa con của ông.

“Đừng kích động như vậy, ông lão. Bây giờ Triệu Long Quang là một mồi nhử, Hắc Bạch thần cung đang chờ các ngươi tới cứu đấy!” Công Tôn Điệp không nhịn được nói: “Hơn nữa rốt cuộc Triệu Long Quang kia là tù nhân hay phản đồ còn chưa biết được. Không khéo hắn của giống như Doãn Thiên Chiếu, cũng là kẻ phản bội, cố ý làm vậy là để đợi các ngươi chui vào bẫy.”

Ninh Dạ kiên quyết phủ nhận: “Đại sư huynh tuyệt đối không phản bội Thiên Cơ môn.”

“Vì sao ngươi khẳng định như vậy?”

“Bởi vì sư huynh biết Thiên Cơ điện đang trên người ta. Nếu sư huynh phản bội, như vậy mục tiêu mà Hắc Bạch thần cung nghi ngờ sẽ chính là ta chứ ko phải đến bây giờ vẫn không xác định được Thiên Cơ điện đang trên người ai.”

Trước đây khi thoát thân Ninh Dạ đã nói Triệu Long Quang biết chuyện Thiên Cơ điện, Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp còn tỏ thái độ nghi ngờ Triệu Long Quang bán đứng Thiên Cơ môn. Cuối cùng chính Ninh Dạ phủ định giả thuyết này, sự thật cũng chứng minh y không sai.

“Được rồi, nhưng cũng có thể tên Triệu Long Quang này là giả, là người khác giả trang có đúng không?” Công Tôn Điệp vẫn không phục: “Triệu Long Quang thật đã chết rồi.”

“Chuyện này cũng không thể.” Ninh Dạ lại phủ định.


Có lẽ đây là lần hội nghị ngầm ‘phản Hắc Bạch thần cung’ với nhân số hoàn chỉnh nhất, Trì Vãn Ngưng cũng tới.

Đây cũng là lần đầu tiên Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Diệp gặp nhau, hai cô gái quan tâm tới nhau hơn hẳn những người khác; ngay khi vừa nhìn thấy nau đã bí mật tranh đấu.

Sau đó Công Tôn Điệp hơi nhụt chí.

Cô luôn tự hào về dung mạo, thế nhưng đứng trước Trì Vãn Ngưng, cô vẫn kém hơn một chút, chỉ cảm thấy Trì Vãn Ngưng như có vẻ quyến rũ trời sinh. Nhưng cô là người trong Ma môn, so nhan sắc không bằng thì có thủ đoạn khác, thầm nghĩ, hay là lần sau mình huyễn hóa thử dùng Trì Vãn Ngưng này làm mẫu đi. Hừ, Trì Vãn Ngưng, tuy ngươi có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần nhưng sao bằng bà đây một người biến ra cả ngàn, một mình bằng cả vạn cô gái.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.