Chương trước
Chương sau


Triệu Long Quang có dị huyết trời sinh, phù hợp nhất với đạo về yêu tiên. Chính vì vậy sau khi Thái Âm môn bắt được hắn, không ngờ lại để hắn sống sót, mang về tiến hành dung hợp yêu huyết, thí nghiệm chế tạo Yêu Thể Hoàn Hảo, tương lai có thể thành yêu tiên.

Muốn đạt tới Yêu Thể Hoàn Hảo rất khó, tỷ lệ thành công rất thấp, Triệu Long Quang may mắn sống sót nhưng còn kém một cửa cuối cùng không thể đột phá được, nào ngờ thời khắc này cho Hắc Bạch thần cung mượn để nhận biết gián điệp, tinh thần của hắn bị chấn động quá mạnh, lại hoàn thành đột phá cuối cùng.

Thời khắc này, Triệu Long Quang đột phá, ngay sau đó thân thể hắn phình to, toàn thân mọc ra lông trắng dày đặc, như một yêu nhân tuyệt thế, xuất quyền đánh về phía lồng giam. Lồng giam có thể giam cầm cả cảnh giới Vạn Pháp lại bị hắn đánh vỡ.

Triệu Long Quang đã gầm thét lao về phía Doãn Thiên Chiếu.

“Hừ!” Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng, không thấy hắn có hành động gì nhưng thân thể Triệu Long Quang đột nhiên cứng đờ, sấm sét vô tận lóe lên trên người hắn, ràng buộc Triệu Long Quang, mặc cho hắn xông pha thế nào cũng không thể thoát khỏi.

Đệ tử Thái Âm môn đã quỳ xuống: “Kính xin đại điện chủ giơ cao đánh khẽ, Yêu Thể Hoàn Hảo này là tác phẩm thành công hiếm thấy của Thái Âm môn, đệ tử cần dẫn hắn về nhận lệnh!”

Xưa nay Hắc Bạch thần cung và Thái Âm môn giao hảo, lần này cho mượn Triệu Long Quang cũng coi như nể mặt Hắc Bạch thần cung.

Nhạc Tâm Thiện cũng không tiện phản đối thỉnh cầu của đệ tử Thái Âm môn, đang định đáp ứng, Lạc Cầu Chân lại đi tới nhỏ giọng nói vài câu.

Nhạc Tâm Thiện nhướn mày suy nghĩ rồi cười nói: “Cũng là một ý hay, thôi được thử một chút đi.”

Nói xong đã quay sang phía pháp tắc đại đạo Thái Âm môn: “Nếu trong Hắc Bạch thần cung ta có người liên quan tới Thiên Cơ môn, như vậy kẻ này vẫn còn giá trị. Thế này đi, tạm thời đặt hắn trong Vấn Thiên sơn, xem có ai âm thầm cứu hắn không. Đợi mấy hôm nữa ta sẽ trả lại hắn cho các ngươi.”

Nói xong giơ tay lên nắm một cái, Triệu Long Quang đã bị vo thành một quả cầu, một lồng giam mới được đẩy tới, Nhạc Tâm Thiện vung tay lên, Triệu Long Quang đã lại bị nhốt vào trong lồng.

Quay đầu nhìn lại, Doãn Thiên Chiếu đã sợ tới mức đứng không vững.

Nhạc Tâm Thiện, Tây Phong Tử cùng hừ lạnh: “Rác rưởi!”

Nói xong chẳng buồn nhìn tới Doãn Thiên Chiếu, trực tiếp bỏ đi.

————————————————————

Ninh Dạ đi cùng Trì Vãn Ngưng.

Có lẽ do thụ thương, y gần như đặt toàn thân lên người Trì Vãn Ngưng, cũng may đây không phải gánh nặng gì với cô.

Chỉ có điều, Trì Vãn Ngưng biết Ninh Dạ tuyệt đối không phải người bị thương nhẹ mà đặt toàn bộ cơ thể lên người nữ giới như vậy.

Y làm vậy chắc chắn có nguyên nhân, vì vậy không nói một lời.

Hai người đều im lặng hiếm thấy, cứ thế đi suốt chặng đường, thẳng xuống dưới núi, Ninh Dạ đột nhiên ồ một tiếng.

Cảm giác nguy hiểm trong lòng đã biến mất tức là đã không bị giám sát nữa rồi.

Y nói: “ĐƯợc rồi.”

Sau đó cứ thế đứng dậy, đâu còn vẻ bị thương không dây nổi?

Hai mắt y mở ra, ánh mắt lóe sáng.

“Chàng...” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc nhìn y.

Cuối cùng cô cũng phản ứng lại: “Vừa rồi chàng nhắm hai mắt lại bước đi à?”

“Suỵt!” Ninh Dạ ra hiệu.

Y khẽ mỉm cười: “Bây giờ nàng có thể kể cho ta, vừa rồi ngoài cửa điện có cái gì?”

Bên trong căn phòng nhỏ.

Ninh Dạ nằm trên đùi Trì Vãn Ngưng, nghe cô kể lại.

“Một lồng giam, bên trong là một phạm nhân? Đây là thủ đoạn dùng để đối phó ta à?” Ánh mắt Ninh Dạ lấp lóe ánh sáng: “Chẳng lẽ là...”

Hiển nhiên Trì Vãn Ngưng cũng đoán ra: “Người của Thiên Cơ môn... chắc chắn là người của Thiên Cơ môn. Ta chưa từng thấy người đó, vì vậy ta có thấy cũng không có phản ứng gì. Nhưng nếu lúc đó chàng không tự phong bế tai nghe mắt thấy, đột nhiên gặp được chắc chắn sẽ lòi đuôi. Lạc Cầu Chân cũng thật hung ác, suýt nữa tính kế chàng thành công rồi.”

Ninh Dạ không nhịn được kích động hẳn lên.

Thiên Cơ môn vẫn còn người sống, thật tốt quá.

Nhưng người đó là ai?

Trì Vãn Ngưng hiểu ý của y, lên tiếng an ủi: “Ta hiểu tâm trạng của chàng, nhưng lúc này chàng nhất định phải bình tĩnh. Chắc chắn Lạc Cầu Chân sẽ không dừng tay như vậy đâu, hắn còn âm thầm thăm dò chàng nữa đấy.”

Tinh thần Ninh Dạ lạnh buốt: “Nàng nói đúng, bây giờ ta càng phải bình tĩnh!”

Y đứng dậy từ trong lòng Trì Vãn Ngưng, bước qua bước lại rồi nói: “Bất luận là ai, ta cũng không cần đi hỏi. Nếu ta đoán không sai, không bao lâu nữa tin tức về người này sẽ được công khai.”

“Ý chàng là...”

“Đã đưa ra mồi nhử thì phải lợi dụng một chút mới phát huy được giá trị chứ.”

Ninh Dạ đoán không lầm.

Chỉ một ngày sau, tin tức đã lan truyền.

Thời khắc biết là Triệu Long Quang, Ninh Dạ đau đớn nhắm mắt lại.

Triệu Long Quang có dị huyết trời sinh, phù hợp nhất với đạo về yêu tiên. Chính vì vậy sau khi Thái Âm môn bắt được hắn, không ngờ lại để hắn sống sót, mang về tiến hành dung hợp yêu huyết, thí nghiệm chế tạo Yêu Thể Hoàn Hảo, tương lai có thể thành yêu tiên.

Muốn đạt tới Yêu Thể Hoàn Hảo rất khó, tỷ lệ thành công rất thấp, Triệu Long Quang may mắn sống sót nhưng còn kém một cửa cuối cùng không thể đột phá được, nào ngờ thời khắc này cho Hắc Bạch thần cung mượn để nhận biết gián điệp, tinh thần của hắn bị chấn động quá mạnh, lại hoàn thành đột phá cuối cùng.

Thời khắc này, Triệu Long Quang đột phá, ngay sau đó thân thể hắn phình to, toàn thân mọc ra lông trắng dày đặc, như một yêu nhân tuyệt thế, xuất quyền đánh về phía lồng giam. Lồng giam có thể giam cầm cả cảnh giới Vạn Pháp lại bị hắn đánh vỡ.

Triệu Long Quang đã gầm thét lao về phía Doãn Thiên Chiếu.

“Hừ!” Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng, không thấy hắn có hành động gì nhưng thân thể Triệu Long Quang đột nhiên cứng đờ, sấm sét vô tận lóe lên trên người hắn, ràng buộc Triệu Long Quang, mặc cho hắn xông pha thế nào cũng không thể thoát khỏi.

Đệ tử Thái Âm môn đã quỳ xuống: “Kính xin đại điện chủ giơ cao đánh khẽ, Yêu Thể Hoàn Hảo này là tác phẩm thành công hiếm thấy của Thái Âm môn, đệ tử cần dẫn hắn về nhận lệnh!”

Xưa nay Hắc Bạch thần cung và Thái Âm môn giao hảo, lần này cho mượn Triệu Long Quang cũng coi như nể mặt Hắc Bạch thần cung.

Nhạc Tâm Thiện cũng không tiện phản đối thỉnh cầu của đệ tử Thái Âm môn, đang định đáp ứng, Lạc Cầu Chân lại đi tới nhỏ giọng nói vài câu.

Nhạc Tâm Thiện nhướn mày suy nghĩ rồi cười nói: “Cũng là một ý hay, thôi được thử một chút đi.”

Nói xong đã quay sang phía pháp tắc đại đạo Thái Âm môn: “Nếu trong Hắc Bạch thần cung ta có người liên quan tới Thiên Cơ môn, như vậy kẻ này vẫn còn giá trị. Thế này đi, tạm thời đặt hắn trong Vấn Thiên sơn, xem có ai âm thầm cứu hắn không. Đợi mấy hôm nữa ta sẽ trả lại hắn cho các ngươi.”

Nói xong giơ tay lên nắm một cái, Triệu Long Quang đã bị vo thành một quả cầu, một lồng giam mới được đẩy tới, Nhạc Tâm Thiện vung tay lên, Triệu Long Quang đã lại bị nhốt vào trong lồng.

Quay đầu nhìn lại, Doãn Thiên Chiếu đã sợ tới mức đứng không vững.

Nhạc Tâm Thiện, Tây Phong Tử cùng hừ lạnh: “Rác rưởi!”

Nói xong chẳng buồn nhìn tới Doãn Thiên Chiếu, trực tiếp bỏ đi.

————————————————————

Ninh Dạ đi cùng Trì Vãn Ngưng.

Có lẽ do thụ thương, y gần như đặt toàn thân lên người Trì Vãn Ngưng, cũng may đây không phải gánh nặng gì với cô.

Chỉ có điều, Trì Vãn Ngưng biết Ninh Dạ tuyệt đối không phải người bị thương nhẹ mà đặt toàn bộ cơ thể lên người nữ giới như vậy.

Y làm vậy chắc chắn có nguyên nhân, vì vậy không nói một lời.

Hai người đều im lặng hiếm thấy, cứ thế đi suốt chặng đường, thẳng xuống dưới núi, Ninh Dạ đột nhiên ồ một tiếng.

Cảm giác nguy hiểm trong lòng đã biến mất tức là đã không bị giám sát nữa rồi.

Y nói: “ĐƯợc rồi.”

Sau đó cứ thế đứng dậy, đâu còn vẻ bị thương không dây nổi?

Hai mắt y mở ra, ánh mắt lóe sáng.

“Chàng...” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc nhìn y.

Cuối cùng cô cũng phản ứng lại: “Vừa rồi chàng nhắm hai mắt lại bước đi à?”

“Suỵt!” Ninh Dạ ra hiệu.

Y khẽ mỉm cười: “Bây giờ nàng có thể kể cho ta, vừa rồi ngoài cửa điện có cái gì?”

Bên trong căn phòng nhỏ.

Ninh Dạ nằm trên đùi Trì Vãn Ngưng, nghe cô kể lại.

“Một lồng giam, bên trong là một phạm nhân? Đây là thủ đoạn dùng để đối phó ta à?” Ánh mắt Ninh Dạ lấp lóe ánh sáng: “Chẳng lẽ là...”

Hiển nhiên Trì Vãn Ngưng cũng đoán ra: “Người của Thiên Cơ môn... chắc chắn là người của Thiên Cơ môn. Ta chưa từng thấy người đó, vì vậy ta có thấy cũng không có phản ứng gì. Nhưng nếu lúc đó chàng không tự phong bế tai nghe mắt thấy, đột nhiên gặp được chắc chắn sẽ lòi đuôi. Lạc Cầu Chân cũng thật hung ác, suýt nữa tính kế chàng thành công rồi.”

Ninh Dạ không nhịn được kích động hẳn lên.

Thiên Cơ môn vẫn còn người sống, thật tốt quá.

Nhưng người đó là ai?

“Đã đưa ra mồi nhử thì phải lợi dụng một chút mới phát huy được giá trị chứ.”

Ninh Dạ đoán không lầm.

Chỉ một ngày sau, tin tức đã lan truyền.

Thời khắc biết là Triệu Long Quang, Ninh Dạ đau đớn nhắm mắt lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.