Chương trước
Chương sau


Cừu Bất Quân bị bê đi.

Trong sảnh lại khôi phục cục diện đối lập lúc trước.

Phong Đông Lâm nói như chưa xảy ra chuyện gì: “Ninh Dạ, ngươi làm rất tốt. Nhưng chuyện đã bắt đầu, dẫu sao cũng cần giải quyết triệt để thì hơn. Ngươi có nghĩ thế không?”

Ninh Dạ gật đầu: “Phong điện chủ nói đúng lắm, một chuyện đã xảy ra thì sẽ có rất nhiều khả năng. Tuy khuôn mặt của đệ tử thật sự bị Cừu Bất Quân đốt cháy, nhưng chuyện này không thể thay đổi việc đệ tử có thể là người của Thiên Cơ môn. Ví dụ như đệ tử hoàn toàn có thể trốn thoát rồi dịch dung tới tìm vài tán tu trước, chủ động trêu chọc, dụ dỗ họ hủy dung. Cứ như vậy là hoàn toàn hợp lý.”

Y nói như vậy là định phủi sạch quan hệ với Cừu Bất Quân.

Quả nhiên mọi người nghe y nói vậy cũng thấy có lý, cho dù Ninh Dạ là người của Thiên Cơ môn thật cũng không thể vì vậy mà nhận định Cừu Bất Quân là đồng bọn của y, còn có thể bị lợi dụng.

Phong Đông Lâm cười nói: “Ngươi cũng hiểu chuyện đấy. Vậy thì tốt, thế ngươi có biết tiếp theo sẽ có chuyện gì không?”

Ninh Dạ lập tức nói: “Có phải là Tạo Hóa thủy không? Đệ tử đợi lâu lắm rồi.”

Phong Đông Lâm: “Không sai, ta còn nghe nói, ngươi đã bảo Lạc chấp sự là ‘ngươi tìm Tạo Hóa thủy cho ta, ta nhận nhưng tuyệt đối không cám ơn’? Có chuyện này không?”

“Đúng!” Ninh Dạ trả lời thẳng thắn.

Phong Đông Lâm cười ha hả, nhìn sang Lao Huyền Minh, chỉ vào Ninh Dạ nói: “Ta thích thằng nhóc này đấy. Được, được lắm. Đã vậy, bình Tạo Hóa thủy này là của ngươi.”

Nói đoạn, hắn giơ tay lên, một bình Tạo Hóa thủy đã rơi vào tay Ninh Dạ.

“Đa tạ điện chủ!” Ninh Dạ nhận bình Tạo Hóa thủy hô to, giọng nói đầy mừng rỡ.

Lần này không phải là giả.

Ninh Dạ không hề do dự, ngửa đầu lên uống cạn Tạo Hóa thủy, lập tức khoanh chân đả tọa, hấp thu dược lực.

Nhờ tác dụng của Tạo Hóa thủy, gương mặt vốn loang hổ xấu xí của Ninh Dạ được thần dược ảnh hưởng, bắt đầu tái hiện sinh cơ.

Dung mạo tuyệt thế mới chỉ tồn tại có vài giây trên thế gian này lại tái hiện, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều choáng váng, hoàn toàn không ngờ Ninh Dạ thật sự lại là một đại mỹ nam như vậy.

Trì Vãn Ngưng còn nhìn tới mức ánh mắt lấp lóe, còn không nhịn nổi xông tới nắm lấy tay Ninh Dạ nói: “Không ngờ chàng lại anh tuấn đến vậy, Dương Tử Thu với Hứa Ngạn Văn mà thấy chắc cũng phải kinh ngạc.”

Ninh Dạ mỉm cười: “Tức là lần này nàng đặt cược đúng chỗ có bảo bối rồi đấy.”

Trì Vãn Ngưng đỏ mặt, đá Ninh Dạ một cái.

Mọi người trên đại điện thấy hai người thể hiện tình cảm như vậy, trong lúc nhất thời càng không biết nói gì.

Ngay cả Phong Đông Lâm cũng không nhịn được ho nhẹ vài tiếng: “Trì Vãn Ngưng, chú ý hành động của ngươi, đây là Động Huyền điện!”

“Vâng.” Trì Vãn Ngưng chẳng hề sợ hãi, chỉ không tình nguyện nhún người một cái rồi quay về chỗ cũ, còn tiện tay bấm mạnh lên mặt Ninh Dạ một cái.

Ninh Dạ cười khổ: “Đừng véo linh tinh, vừa mới mọc lại mà. Sau này còn nhiều thời gian chơi.”

Trì Vãn Ngưng bèn che miệng cười khẽ.

Trì Vãn Ngưng gây rối như vậy khiến cho bầu không khí trong đại điện bỗng trở nên kỳ lạ.

Một lúc sau đám người mới khôi phục tinh thần, cùng nhìn sang phía Doãn Thiên Chiếu.

Thật ra hành động này là dư thừa, nếu gương mặt của Ninh Dạ là Bạch Vũ hay Thanh Lâm, Doãn Thiên Chiếu đã lập tức kêu lên, đâu để hai người bọn họ trình diễn màn ân ái vừa rồi.

Quả nhiên, Doãn Thiên Chiếu lắc đầu nói: “Không phải.”

Quả nhiên là vậy.

Lạc Cầu Chân thầm thở dài một tiếng.

Cho dù còn có hậu chiêu, nhưng nói thật ra lúc này ngay cả tâm chí vốn kiên định của chính Lạc Cầu Chân cũng có phần dao động

Lời nói này của Doãn Thiên Chiếu khiến cho đám người bên Hắc điện vui mừng, đặc biệt là Lao Huyền Minh, hắn còn cười ha hả.

Nếu Ninh Dạ là người của Thiên Cơ môn, như vậy cấp trên trực tiếp là hắn cũng khó tránh khỏi liên lụy.

Còn đối với Phong Đông Lâm, đây còn là một trận thắng lớn.

Hắn cười âm hiểm nhìn Nhạc Tâm Thiện: “Đại điện chủ, lần này ngươi không nói được gì nữa chứ?”

Nhạc Tâm Thiện ‘ừ’ một tiếng: “Nếu Ninh Dạ không phải, thế thì chuyện này coi như kết thúc.”

“Kết thúc? Ta thấy chưa chắc”

Phong Đông Lâm cười lạnh: “Chuyện phế tích Vô Thường tự có quá nhiều điểm kỳ lạ, đến giờ vẫn chưa tìm thấy kẻ trong bóng tối. Chỉ có vài người đáng nghi thôi, nếu đại điện chủ đã nghi ngờ một thuộc hạ của Hắc điện ta, vậy ta có nên nghi ngờ một thuộc hạ của Bạch điện không đây? Mọi người thẩm vấn lẫn nhau mới phải chứ.”

Doãn Thiên Chiếu nghe vậy lập tức biến sắc.

Cừu Bất Quân bị bê đi.

Trong sảnh lại khôi phục cục diện đối lập lúc trước.

Phong Đông Lâm nói như chưa xảy ra chuyện gì: “Ninh Dạ, ngươi làm rất tốt. Nhưng chuyện đã bắt đầu, dẫu sao cũng cần giải quyết triệt để thì hơn. Ngươi có nghĩ thế không?”

Ninh Dạ gật đầu: “Phong điện chủ nói đúng lắm, một chuyện đã xảy ra thì sẽ có rất nhiều khả năng. Tuy khuôn mặt của đệ tử thật sự bị Cừu Bất Quân đốt cháy, nhưng chuyện này không thể thay đổi việc đệ tử có thể là người của Thiên Cơ môn. Ví dụ như đệ tử hoàn toàn có thể trốn thoát rồi dịch dung tới tìm vài tán tu trước, chủ động trêu chọc, dụ dỗ họ hủy dung. Cứ như vậy là hoàn toàn hợp lý.”

Y nói như vậy là định phủi sạch quan hệ với Cừu Bất Quân.

Quả nhiên mọi người nghe y nói vậy cũng thấy có lý, cho dù Ninh Dạ là người của Thiên Cơ môn thật cũng không thể vì vậy mà nhận định Cừu Bất Quân là đồng bọn của y, còn có thể bị lợi dụng.

Phong Đông Lâm cười nói: “Ngươi cũng hiểu chuyện đấy. Vậy thì tốt, thế ngươi có biết tiếp theo sẽ có chuyện gì không?”

Ninh Dạ lập tức nói: “Có phải là Tạo Hóa thủy không? Đệ tử đợi lâu lắm rồi.”

Phong Đông Lâm: “Không sai, ta còn nghe nói, ngươi đã bảo Lạc chấp sự là ‘ngươi tìm Tạo Hóa thủy cho ta, ta nhận nhưng tuyệt đối không cám ơn’? Có chuyện này không?”

“Đúng!” Ninh Dạ trả lời thẳng thắn.

Phong Đông Lâm cười ha hả, nhìn sang Lao Huyền Minh, chỉ vào Ninh Dạ nói: “Ta thích thằng nhóc này đấy. Được, được lắm. Đã vậy, bình Tạo Hóa thủy này là của ngươi.”

Nói đoạn, hắn giơ tay lên, một bình Tạo Hóa thủy đã rơi vào tay Ninh Dạ.

“Đa tạ điện chủ!” Ninh Dạ nhận bình Tạo Hóa thủy hô to, giọng nói đầy mừng rỡ.

Lần này không phải là giả.

Ninh Dạ không hề do dự, ngửa đầu lên uống cạn Tạo Hóa thủy, lập tức khoanh chân đả tọa, hấp thu dược lực.

Nhờ tác dụng của Tạo Hóa thủy, gương mặt vốn loang hổ xấu xí của Ninh Dạ được thần dược ảnh hưởng, bắt đầu tái hiện sinh cơ.

Dung mạo tuyệt thế mới chỉ tồn tại có vài giây trên thế gian này lại tái hiện, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều choáng váng, hoàn toàn không ngờ Ninh Dạ thật sự lại là một đại mỹ nam như vậy.

Trì Vãn Ngưng còn nhìn tới mức ánh mắt lấp lóe, còn không nhịn nổi xông tới nắm lấy tay Ninh Dạ nói: “Không ngờ chàng lại anh tuấn đến vậy, Dương Tử Thu với Hứa Ngạn Văn mà thấy chắc cũng phải kinh ngạc.”

Ninh Dạ mỉm cười: “Tức là lần này nàng đặt cược đúng chỗ có bảo bối rồi đấy.”

Trì Vãn Ngưng đỏ mặt, đá Ninh Dạ một cái.

Mọi người trên đại điện thấy hai người thể hiện tình cảm như vậy, trong lúc nhất thời càng không biết nói gì.

Ngay cả Phong Đông Lâm cũng không nhịn được ho nhẹ vài tiếng: “Trì Vãn Ngưng, chú ý hành động của ngươi, đây là Động Huyền điện!”

“Vâng.” Trì Vãn Ngưng chẳng hề sợ hãi, chỉ không tình nguyện nhún người một cái rồi quay về chỗ cũ, còn tiện tay bấm mạnh lên mặt Ninh Dạ một cái.

Ninh Dạ cười khổ: “Đừng véo linh tinh, vừa mới mọc lại mà. Sau này còn nhiều thời gian chơi.”

Trì Vãn Ngưng bèn che miệng cười khẽ.

Trì Vãn Ngưng gây rối như vậy khiến cho bầu không khí trong đại điện bỗng trở nên kỳ lạ.

Một lúc sau đám người mới khôi phục tinh thần, cùng nhìn sang phía Doãn Thiên Chiếu.

Thật ra hành động này là dư thừa, nếu gương mặt của Ninh Dạ là Bạch Vũ hay Thanh Lâm, Doãn Thiên Chiếu đã lập tức kêu lên, đâu để hai người bọn họ trình diễn màn ân ái vừa rồi.

Quả nhiên, Doãn Thiên Chiếu lắc đầu nói: “Không phải.”

Quả nhiên là vậy.

Lạc Cầu Chân thầm thở dài một tiếng.

Cho dù còn có hậu chiêu, nhưng nói thật ra lúc này ngay cả tâm chí vốn kiên định của chính Lạc Cầu Chân cũng có phần dao động


Nhạc Tâm Thiện ‘ừ’ một tiếng: “Nếu Ninh Dạ không phải, thế thì chuyện này coi như kết thúc.”

“Kết thúc? Ta thấy chưa chắc”

Phong Đông Lâm cười lạnh: “Chuyện phế tích Vô Thường tự có quá nhiều điểm kỳ lạ, đến giờ vẫn chưa tìm thấy kẻ trong bóng tối. Chỉ có vài người đáng nghi thôi, nếu đại điện chủ đã nghi ngờ một thuộc hạ của Hắc điện ta, vậy ta có nên nghi ngờ một thuộc hạ của Bạch điện không đây? Mọi người thẩm vấn lẫn nhau mới phải chứ.”

Doãn Thiên Chiếu nghe vậy lập tức biến sắc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.