Chương trước
Chương sau


Sau đó hắn đột nhiên mỉm cười, nói: “Nhưng cũng không sao, ta cũng học được vài thứ trên người Ninh Dạ, ví dụ như... mọi việc cần lưu lại hậu chiêu.”

“Hậu chiêu?” Tây Giang kinh ngạc.

Lạc Cầu Chân lại chỉ mỉm cười, không nói gì nữa.

Lúc này Lạc Cầu Chân cũng ý thức được, dường như Ninh Dạ có năng lực thu thâp tin tức rất mạnh mẽ, cho nên y chiến lợi thế về mặt này. Vì vậy, lần này cho dù thế nào hắn cũng không nói cho bất cứ ai.

————————————————————

Tên này đúng là không đơn giản.

Sau khi rời khỏi Thiên Cơ điện, Ninh Dạ cũng đang suy nghĩ.

Rốt cuộc Lạc Cầu Chân có hậu chiêu hay cố ra vẻ bí ẩn?

Cũng như Lạc Cầu Chân không thấy rõ ngọn nguồn của y, Ninh Dạ cũng không thể xác định.

Dù sao Côn Lôn kính không phải không gì không biết, có quá nhiều thứ y phải tự suy nghĩ, tự đối mặt.

Nhưng có thể xác định được một việc. Giả sử Lạc Cầu Chân thật sự có thủ đoạn nào bức ép mình, như vậy có thể khẳng định thủ đoạn này không thể tùy ý sử dụng, bằng không hắn đã lấy ra dùng từ lâu rồi.

Thần thông diệu pháp?

Không giống.

Cho dù là nắm giữ thần thông cỡ này, chuyện phế tích Vô Thường tự lớn như vậy đã đáng để người này đích thân xuất thủ điều tra, sao phải giấu giấu diếm diếm.

Hay là một loại thần khí nào đó?

Cũng không thể nào, đạo lý như trên.

Trong thời gian ngắn Ninh Dạ không nghĩ ra bất cứ kết luận nào, trong lòng cũng càng ngờ vực.

Trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên Thiên Cơ nhô lên, không ngờ tay lại cầm một bức thư.

Đây là?

Hai mắt Ninh Dạ đột nhiên sáng lên.

Là hắn?

Dưới Cửu Cung sơn, bên Quan Cảnh hồ.

Vương Sâm đang mặc trang phục ngư ông thả câu trong hồ, dáng vẻ thản nhiên tự đắc, trong giỏ cá bên cạnh đã có thêm vài con.

“Ngươi thật to gan, Hắc Bạch thần cung đang truy đuổi tra xét ngươi khắp nơi, ngươi còn dám trở về?”

Ninh Dạ đi tới ngồi xuống bên cạnh Vương Sâm, cũng tung cần, ra vẻ thả câu.

Vương Sâm quay đầu nhìn sang thấy Ninh Dạ, đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Vương Sâm mỉm cười: “Ngươi cũng rất to gan, Ninh Dạ.”

“Chỉ vì tên Ninh Dạ kia lập chút công tích ở phế tích Vô Thường tự mà các ngươi nghĩ ta là hắn?”

Vương Sâm cười phá lên: “Ngươi làm quá nhiều chuyện rồi, hành động nhiều nên khó tránh khỏi lòi đuôi. Nhưng chuyện phế tích Vô Thường tự lại chẳng có ai gánh thay cho ngươi... Hắc Bạch thần cung cũng đang điều tra, rốt cuộc kẻ nào bố trí Tinh Vẫn Thiên Diễn trận ở phế tích Vô Thường tự. Hiển nhiên người này là đệ tử của Thiên Cơ môn, còn ngươi lại vừa vặn vào cung sau khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, còn hủy dung... Ha ha, ngươi thật sự cho rằng bây giờ chỉ có mình Lạc Cầu Chân đang nghi ngờ ngươi ư?”

Đương nhiên Ninh Dạ biết Vương Sâm không tiện mồm nói bậy.

Chuyện phế tích Vô Thường tự liên lụy tới quá nhiều người, mà Ninh Dạ lại xuất hiện ở đó một lần nữa, đúng là đưa mục tiêu nghi ngờ cho Hắc Bạch thần cung.

Nếu không phải bây giờ y là tuần tra viên Huyền Sách, lại lập được đại công, Hắc Bạch thần cung ngại mất mặt, không thì đã bắt y lại để thẩm vấn rồi.

Nhưng không thể làm ngoài sáng không có nghĩa là không điều tra trong tối.

Tuy vậy Ninh Dạ vẫn rất bình tĩnh: “Nếu ngươi đã nhận định ta là Ninh Dạ, thì cứ coi ta là Ninh Dạ đi. Nhưng nếu ngươi đã cho rằng giới cao tầng của Hắc Bạch thần cung cũng đang nghi ngờ ta, vậy vì sao lại liên hệ với ta?”

“Vì chúng ta muốn bảo vệ ngươi.” Vương Sâm trực tiếp trả lời: “Giá trị lớn nhất của ngươi là ở chỗ ngươi có thể nhận được bí mật mà chúng ta không nhận được, điều này rất quan trọng, không thể tùy tiện bỏ qua được.”

“Vì vậy Mộc Khôi tông phái ngươi đến bảo vệ ta?”

“Chỉ dựa vào mình ta e là không đủ, còn có Khiên Cơ Sát - Chung đại nhân.”

Ninh Dạ mỉm cười: “Ồ, đúng là để mắt đến ta. Các ngươi định làm gì?”

“Chuyện phế tích Vô Thường tự nhất định phải có kết quả, Mộc Khôi tông sẽ đẩy ra một người giúp ngươi, gánh tội thay cho ngươi.”

“Ai?”

“Cừu Bất Quân.”

Ninh Dạ đờ ra: “Lão ta ư?”

“Đúng, cứ nói lão ta là thủ đoạn ngầm mà Thiên Cơ môn lưu lại, tất cả mọi chuyện đều do lão ta làm. Vừa hay lão ta cũng xuất hiện ở phế tích Vô Thường tự, lai lịch lại bí ẩn, là kẻ thích hợp nhất để gánh tội.”

Mẹ nó!

Ninh Dạ chửi thầm trong lòng.

Mộc Khôi tông muốn giúp y, đây là chuyện tốt, nhưng đánh bậy đánh bạ lại đánh đúng chính chủ, chuyện này đúng là...

Nhưng Ninh Dạ không thể từ chối, như vậy chỉ khiến Mộc Khôi tông nghi ngờ.

Sau đó hắn đột nhiên mỉm cười, nói: “Nhưng cũng không sao, ta cũng học được vài thứ trên người Ninh Dạ, ví dụ như... mọi việc cần lưu lại hậu chiêu.”

“Hậu chiêu?” Tây Giang kinh ngạc.

Lạc Cầu Chân lại chỉ mỉm cười, không nói gì nữa.

Lúc này Lạc Cầu Chân cũng ý thức được, dường như Ninh Dạ có năng lực thu thâp tin tức rất mạnh mẽ, cho nên y chiến lợi thế về mặt này. Vì vậy, lần này cho dù thế nào hắn cũng không nói cho bất cứ ai.

————————————————————

Tên này đúng là không đơn giản.

Sau khi rời khỏi Thiên Cơ điện, Ninh Dạ cũng đang suy nghĩ.

Rốt cuộc Lạc Cầu Chân có hậu chiêu hay cố ra vẻ bí ẩn?

Cũng như Lạc Cầu Chân không thấy rõ ngọn nguồn của y, Ninh Dạ cũng không thể xác định.

Dù sao Côn Lôn kính không phải không gì không biết, có quá nhiều thứ y phải tự suy nghĩ, tự đối mặt.

Nhưng có thể xác định được một việc. Giả sử Lạc Cầu Chân thật sự có thủ đoạn nào bức ép mình, như vậy có thể khẳng định thủ đoạn này không thể tùy ý sử dụng, bằng không hắn đã lấy ra dùng từ lâu rồi.

Thần thông diệu pháp?

Không giống.

Cho dù là nắm giữ thần thông cỡ này, chuyện phế tích Vô Thường tự lớn như vậy đã đáng để người này đích thân xuất thủ điều tra, sao phải giấu giấu diếm diếm.

Hay là một loại thần khí nào đó?

Cũng không thể nào, đạo lý như trên.

Trong thời gian ngắn Ninh Dạ không nghĩ ra bất cứ kết luận nào, trong lòng cũng càng ngờ vực.

Trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên Thiên Cơ nhô lên, không ngờ tay lại cầm một bức thư.

Đây là?

Hai mắt Ninh Dạ đột nhiên sáng lên.

Là hắn?

Dưới Cửu Cung sơn, bên Quan Cảnh hồ.

Vương Sâm đang mặc trang phục ngư ông thả câu trong hồ, dáng vẻ thản nhiên tự đắc, trong giỏ cá bên cạnh đã có thêm vài con.

“Ngươi thật to gan, Hắc Bạch thần cung đang truy đuổi tra xét ngươi khắp nơi, ngươi còn dám trở về?”

Ninh Dạ đi tới ngồi xuống bên cạnh Vương Sâm, cũng tung cần, ra vẻ thả câu.

Vương Sâm quay đầu nhìn sang thấy Ninh Dạ, đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Vương Sâm mỉm cười: “Ngươi cũng rất to gan, Ninh Dạ.”

“Chỉ vì tên Ninh Dạ kia lập chút công tích ở phế tích Vô Thường tự mà các ngươi nghĩ ta là hắn?”

Vương Sâm cười phá lên: “Ngươi làm quá nhiều chuyện rồi, hành động nhiều nên khó tránh khỏi lòi đuôi. Nhưng chuyện phế tích Vô Thường tự lại chẳng có ai gánh thay cho ngươi... Hắc Bạch thần cung cũng đang điều tra, rốt cuộc kẻ nào bố trí Tinh Vẫn Thiên Diễn trận ở phế tích Vô Thường tự. Hiển nhiên người này là đệ tử của Thiên Cơ môn, còn ngươi lại vừa vặn vào cung sau khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, còn hủy dung... Ha ha, ngươi thật sự cho rằng bây giờ chỉ có mình Lạc Cầu Chân đang nghi ngờ ngươi ư?”

Đương nhiên Ninh Dạ biết Vương Sâm không tiện mồm nói bậy.

Chuyện phế tích Vô Thường tự liên lụy tới quá nhiều người, mà Ninh Dạ lại xuất hiện ở đó một lần nữa, đúng là đưa mục tiêu nghi ngờ cho Hắc Bạch thần cung.

Nếu không phải bây giờ y là tuần tra viên Huyền Sách, lại lập được đại công, Hắc Bạch thần cung ngại mất mặt, không thì đã bắt y lại để thẩm vấn rồi.

Nhưng không thể làm ngoài sáng không có nghĩa là không điều tra trong tối.

Tuy vậy Ninh Dạ vẫn rất bình tĩnh: “Nếu ngươi đã nhận định ta là Ninh Dạ, thì cứ coi ta là Ninh Dạ đi. Nhưng nếu ngươi đã cho rằng giới cao tầng của Hắc Bạch thần cung cũng đang nghi ngờ ta, vậy vì sao lại liên hệ với ta?”

“Vì chúng ta muốn bảo vệ ngươi.” Vương Sâm trực tiếp trả lời: “Giá trị lớn nhất của ngươi là ở chỗ ngươi có thể nhận được bí mật mà chúng ta không nhận được, điều này rất quan trọng, không thể tùy tiện bỏ qua được.”

“Vì vậy Mộc Khôi tông phái ngươi đến bảo vệ ta?”

“Chỉ dựa vào mình ta e là không đủ, còn có Khiên Cơ Sát - Chung đại nhân.”

Ninh Dạ mỉm cười: “Ồ, đúng là để mắt đến ta. Các ngươi định làm gì?”

“Chuyện phế tích Vô Thường tự nhất định phải có kết quả, Mộc Khôi tông sẽ đẩy ra một người giúp ngươi, gánh tội thay cho ngươi.”


Mẹ nó!

Ninh Dạ chửi thầm trong lòng.

Mộc Khôi tông muốn giúp y, đây là chuyện tốt, nhưng đánh bậy đánh bạ lại đánh đúng chính chủ, chuyện này đúng là...

Nhưng Ninh Dạ không thể từ chối, như vậy chỉ khiến Mộc Khôi tông nghi ngờ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.