Chương trước
Chương sau


“Ồ, thế à?” Hà Nguyên Thánh vuốt cằm: “Chẳng phải như vậy là ngươi còn phải học tập kỹ thuật chế tạo con rối nữa à?”

“Không sao, mời đệ tử trong môn phái chế tạo là được.”

Hà Nguyên Thánh lắc đầu: “Bản môn không chú trọng đạo về con rối, đâu có thiên tài nào trong phương diện này, dùng tài nguyên tốt như vậy để chế tạo... lãng phí.”

“Chỉ là lợi dụng thứ đồ đã hỏng mà thôi.”

“Nếu thế, lấy chút Dương Viêm kim tới đây. Không phải mua bán gì cả, ngươi cần thì cứ lấy đi.” Hà Nguyên Thánh rất hào phóng, hắn là loại con cái phá nhà, vốn chẳng biết cách ‘tiết kiệm’.

Ninh Dạ biết nếu khách khí với hắn lại thành xa cách, quan trọng nhất là y cũng đang cần, vì vậy không hề khách khí nhận lấy.

Lần này coi như được mùa rồi.

Thiên Cơ lại càng vui vẻ, nghĩ chẳng mấy chốc mình sẽ có thân thể mới, nào ngờ Ninh Dạ lại nói với nó, trước khi mình thăng cấp lên Hoa Luân thì không cần nghĩ tới chuyện này.

Không phải không nỡ bỏ công bỏ của mà chỉ khi tới cảnh giới Hoa Luân, Ninh Dạ mới có thể chế tạo một thân thể cường đại cho Thiên Cơ.

Nghe vậy, Thiên Cơ vừa vui vẻ lại vừa buồn bã.

——————————————————

Giám Sát đường.

Lạc Cầu Chân đã chẳng buồn tức giận.

Trước khi Ninh Dạ về hắn đã biết toàn bộ mọi việc, hắn đã dự liệu từ trước tình hình của Ninh Dạ sau khi trở về, nên sau khi biết tin cũng chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng.

Thấy hắn như vậy, Tây Giang lấy làm lạ: “Chấp sự, thế bỏ qua mọi việc à?”

“Không thì còn thế nào?” Lạc Cầu Chân lườm sang hắn.

Tây Giang cuống lên nói: “Tinh Vẫn Thiên Diễn trận là trận pháp của Thiên Cơ môn, chỉ có người của Thiên Cơ môn mới biết bố trí trận pháp này. Ninh Dạ là kẻ tình nghi lớn nhất của Thiên Cơ môn, lại rời khỏi Cửu Cung sơn từ lâu, có đủ thời gian bố trí mọi thứ. Đủ loại dấu hiệu chứng tỏ chuyện này có liên quan tới hắn.”

“Ta biết.” Lạc Cầu Chân gật đầu: “Nhưng thế thì sao?”

Thế thì sao?

Tây Giang ngơ ngác.

Câu này là thế nào?

Lạc Cầu Chân đã nói: “Tất cả những lời ngươi nói đều đúng, chỉ có một vấn đề. Đó là làm sao Ninh Dạ biết chuyện phế tích Vô Thường tự?”

Tây Giang há miệng nhưng không nói được thành lời.

Chuyện phế tích Vô Thường tự liên quan tới cơ mật.

Đừng nói Tây Giang, thậm chí cả Lạc Cầu Chân, Phó Đông Lưu, Trương Liệt Cuồng cũng không biết.

Sao Ninh Dạ lại biết chuyện cơ mật như vậy được?

Ninh Dạ xuất hiện ở phế tích Vô Thường tự lúc đó là vì phế tích Vô Thường tự có bảo vật xuất thế, tin tức lan truyền, nghe đồn nên mới đến, hợp tình hợp lý. Nhưng nếu nói y biết từ trước, đã chuẩn bị sẵn, vậy hoàn toàn không hợp lý.

Lúc này, Lạc Cầu Chân chất vấn, Tây Giang ngơ ngạc nhưng không nói được gì.

Ngược lại Lạc Cầu Chân lên tiếng: “Thế nhưng ngươi nói không sai, chắc chắn chuyện này do Ninh Dạ gây ra, bây giờ ta đã tạm xác nhận về hắn. Còn tên Ninh Dạ này, rất có thể hắn nắm giữ thủ đoạn nào đó nên mới nhận được tin tức mật như vậy. Sở trường của Thiên Cơ môn là thuật bói toán, theo lời đồn, Vấn Thiên thuật có thể biết được tương lai quá khứ, cũng có thể hắn dùng thuật này nhận được một phần tin tức...”

“Vậy chẳng phải có chứng cứ rồi à?” Tây Giang vui mừng.

Lạc Cầu Chân nhìn hắn như nhìn thằng ngu: “Nếu Vấn Thiên thuật thần kỳ như vậy thật, Thiên Cơ môn đã chẳng diệt vọng, vì vậy chắc chắn nó có hạn chế tầng tầng lớp lớp. Suy luận này không đáng tin cậy.”

“Vậy trực tiếp bắt lấy hắn rồi thẩm vấn.”

Lạc Cầu Chân thở dài một tiếng: “Thế nên ta mới nói có hành động cũng đã muộn. Nếu sau chuyện Thanh Mộc điện lập tức động thủ thì căn cơ của Ninh Dạ còn thấp, bắt trước rồi tra án sau, khéo vẫn còn được. Bây giờ hắn đã lập công lớn, còn công khai mối thù với ta, ta mà bắt hắn thì là lấy công làm tư, hãm hại người có công. Huống hồ hắn là tuần tra viên Huyền Sách, chức quyền của ta đã không đủ tư cách để tùy ý động vào hắn. Muốn thẩm vấn hắn cũng phải được Phó đường chủ cho phép.”

Muốn Phó Đông Lưu đồng ý việc này? Không có chứng cứ thì đừng có hòng.

Hắn sẽ không vì chút ngờ vực mà tùy tiện đắc tội với Lao Huyền Minh, Trương Liệt Cuồng, thậm chí còn cả đám người Hà Nguyên Thánh, Trì Vãn Ngưng.

“Thế thì chỉ còn một cách thôi.” Tây Giang hung hăng nói: “Tạo Hóa thủy! Thuộc hạ đã liên hệ được một người của Vạn Hoa cốc, không bao lâu nữa sẽ nhận được Tạo Hóa thủy.”

Lạc Cầu Chân lại khẽ lắc đầu: “Không hiểu vì sao, ta luôn cảm thấy chưa chắc Tạo Hóa thủy đã có tác dụng.”

Trong đầu hắn hiện lên dáng vẻ bình tĩnh của Ninh Dạ sau khi biết chuyện Tạo Hóa thủy. Tuy Lạc Cầu Chân nghi ngờ Ninh Dạ cố tình ra vẻ trấn định, nhưng hắn cũng cảm thấy chưa chắc đã là như vậy. Trong lòng mâu thuẫn,hắn chỉ cảm thấy rất thiếu tự tin.

“Ồ, thế à?” Hà Nguyên Thánh vuốt cằm: “Chẳng phải như vậy là ngươi còn phải học tập kỹ thuật chế tạo con rối nữa à?”

“Không sao, mời đệ tử trong môn phái chế tạo là được.”

Hà Nguyên Thánh lắc đầu: “Bản môn không chú trọng đạo về con rối, đâu có thiên tài nào trong phương diện này, dùng tài nguyên tốt như vậy để chế tạo... lãng phí.”

“Chỉ là lợi dụng thứ đồ đã hỏng mà thôi.”

“Nếu thế, lấy chút Dương Viêm kim tới đây. Không phải mua bán gì cả, ngươi cần thì cứ lấy đi.” Hà Nguyên Thánh rất hào phóng, hắn là loại con cái phá nhà, vốn chẳng biết cách ‘tiết kiệm’.

Ninh Dạ biết nếu khách khí với hắn lại thành xa cách, quan trọng nhất là y cũng đang cần, vì vậy không hề khách khí nhận lấy.

Lần này coi như được mùa rồi.

Thiên Cơ lại càng vui vẻ, nghĩ chẳng mấy chốc mình sẽ có thân thể mới, nào ngờ Ninh Dạ lại nói với nó, trước khi mình thăng cấp lên Hoa Luân thì không cần nghĩ tới chuyện này.

Không phải không nỡ bỏ công bỏ của mà chỉ khi tới cảnh giới Hoa Luân, Ninh Dạ mới có thể chế tạo một thân thể cường đại cho Thiên Cơ.

Nghe vậy, Thiên Cơ vừa vui vẻ lại vừa buồn bã.

——————————————————

Giám Sát đường.

Lạc Cầu Chân đã chẳng buồn tức giận.

Trước khi Ninh Dạ về hắn đã biết toàn bộ mọi việc, hắn đã dự liệu từ trước tình hình của Ninh Dạ sau khi trở về, nên sau khi biết tin cũng chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng.

Thấy hắn như vậy, Tây Giang lấy làm lạ: “Chấp sự, thế bỏ qua mọi việc à?”

“Không thì còn thế nào?” Lạc Cầu Chân lườm sang hắn.

Tây Giang cuống lên nói: “Tinh Vẫn Thiên Diễn trận là trận pháp của Thiên Cơ môn, chỉ có người của Thiên Cơ môn mới biết bố trí trận pháp này. Ninh Dạ là kẻ tình nghi lớn nhất của Thiên Cơ môn, lại rời khỏi Cửu Cung sơn từ lâu, có đủ thời gian bố trí mọi thứ. Đủ loại dấu hiệu chứng tỏ chuyện này có liên quan tới hắn.”

“Ta biết.” Lạc Cầu Chân gật đầu: “Nhưng thế thì sao?”

Thế thì sao?

Tây Giang ngơ ngác.

Câu này là thế nào?

Lạc Cầu Chân đã nói: “Tất cả những lời ngươi nói đều đúng, chỉ có một vấn đề. Đó là làm sao Ninh Dạ biết chuyện phế tích Vô Thường tự?”

Tây Giang há miệng nhưng không nói được thành lời.

Chuyện phế tích Vô Thường tự liên quan tới cơ mật.

Đừng nói Tây Giang, thậm chí cả Lạc Cầu Chân, Phó Đông Lưu, Trương Liệt Cuồng cũng không biết.

Sao Ninh Dạ lại biết chuyện cơ mật như vậy được?

Ninh Dạ xuất hiện ở phế tích Vô Thường tự lúc đó là vì phế tích Vô Thường tự có bảo vật xuất thế, tin tức lan truyền, nghe đồn nên mới đến, hợp tình hợp lý. Nhưng nếu nói y biết từ trước, đã chuẩn bị sẵn, vậy hoàn toàn không hợp lý.

Lúc này, Lạc Cầu Chân chất vấn, Tây Giang ngơ ngạc nhưng không nói được gì.

Ngược lại Lạc Cầu Chân lên tiếng: “Thế nhưng ngươi nói không sai, chắc chắn chuyện này do Ninh Dạ gây ra, bây giờ ta đã tạm xác nhận về hắn. Còn tên Ninh Dạ này, rất có thể hắn nắm giữ thủ đoạn nào đó nên mới nhận được tin tức mật như vậy. Sở trường của Thiên Cơ môn là thuật bói toán, theo lời đồn, Vấn Thiên thuật có thể biết được tương lai quá khứ, cũng có thể hắn dùng thuật này nhận được một phần tin tức...”

“Vậy chẳng phải có chứng cứ rồi à?” Tây Giang vui mừng.


Hắn sẽ không vì chút ngờ vực mà tùy tiện đắc tội với Lao Huyền Minh, Trương Liệt Cuồng, thậm chí còn cả đám người Hà Nguyên Thánh, Trì Vãn Ngưng.

“Thế thì chỉ còn một cách thôi.” Tây Giang hung hăng nói: “Tạo Hóa thủy! Thuộc hạ đã liên hệ được một người của Vạn Hoa cốc, không bao lâu nữa sẽ nhận được Tạo Hóa thủy.”

Lạc Cầu Chân lại khẽ lắc đầu: “Không hiểu vì sao, ta luôn cảm thấy chưa chắc Tạo Hóa thủy đã có tác dụng.”

Trong đầu hắn hiện lên dáng vẻ bình tĩnh của Ninh Dạ sau khi biết chuyện Tạo Hóa thủy. Tuy Lạc Cầu Chân nghi ngờ Ninh Dạ cố tình ra vẻ trấn định, nhưng hắn cũng cảm thấy chưa chắc đã là như vậy. Trong lòng mâu thuẫn,hắn chỉ cảm thấy rất thiếu tự tin.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.