Chương trước
Chương sau


Lưỡng Nghi Chân Cương!

Ngươi cám ơn cái chó gì! Cừu Bất Quân thầm mắng, không thể mượn cơ hội này giết chết Doãn Thiên Chiếu đã làm ông rất khó chịu, giờ còn phải cứu hắn, cảm giác mình làm Ảnh đúng là uất ức! Thế nhưng vì kế hoạch của Ninh Dạ, ông không thể không làm như vậy.

Lúc này mọi người đều thấy rõ, không ngờ người đánh lén là một tu sĩ Mộc Khôi tông.

Xưa nay Nguyên Mục Dã không phải kẻ dễ tin lời người khác, cho dù Ninh Dạ nói có lý đến đâu, hắn cũng không đặt vận mệnh của mình trên tay một kẻ bí ẩn như vậy, vì thế hắn còn để lại hậu chiêu, chính là người này.

Lúc này tu sĩ Mộc Khôi tông kia cũng không ham chiến, trực tiếp lao về phía Hà Nguyên Thánh.

Mục đích thực sự của hắn là Hà Nguyên Thánh!

Vì Ninh Dạ đã dịch chuyển hộ vệ của Hà Nguyên Thánh đi, bên cạnh Hà Nguyên Thánh ngoại trừ vài người như Tây Giang, Trì Vãn Ngưng ra thì không còn ai khác bảo vệ. Lúc này thấy tu sĩ Mộc Khôi tông đánh tới, hắn sợ tới mức kêu to: “Bảo vệ ta!”

Doãn Thiên Chiếu vội vàng trở lại cứu viện, tu sĩ Mộc Khôi tông kia đã hét lớn một tiếng, đánh một xà trùy về phía Doãn Thiên Chiếu. Lưỡng Nghi Chân Cương của Doãn Thiên Chiếu xoay chuyển ngăn cản xà trùy, nhưng ngay sau đó dưới áo choàng đen của Mộc Khôi tông đã có một vật chui ra, không ngờ lại là một con rối toàn thân lấp lánh ánh sáng phù văn kỳ dị, giơ tay về phía Doãn Thiên Chiếu, một luồng sáng phù văn lóng lánh huyền ảo tỏa ra, cưỡng ép ngăn cản Doãn Thiên Chiếu.

“Con rối trận pháp? Ngươi là Quỷ Bất Thu?” Có người kinh hãi kêu to.

Đám người lập tức hiểu ra, đây là tu sĩ mà Nguyên Mục Dã mang tới để phá trận. Trong Mộc Khôi tông không có nhiều tu sĩ có trình độ trận đạo cao, Quỷ Bất Thu có thể coi là một trong số đó. Đoán được là hắn vì đối thủ có tu vi Vạn Pháp sơ cảnh nhưng chỉ có chiến lực Hoa Luân đỉnh phong, kết hợp với trình độ trận đạo, chỉ trong chốc lát đã đoán ra là Quỷ Bất Thu.

Quỷ Bất Thu đã cười gằn nói: “Biết là được rồi!”

Nói đoạn, hắn giơ chưởng đánh ra, một luồng sáng hiện lên.

Quỷ Bất Thu vốn được Nguyên Mục Dã mang theo để phá Tinh Diễn Thần Cơ trận, thế nhưng sau khi được Ninh Dạ nhắc nhở, Nguyên Mục Dã đã để hắn ở lại ngoài trận để làm hậu chiêu.

Bây giờ thấy người bí ẩn kia không bán đứng Mộc Khôi tông, Quỷ Bất Thu bèn thực hiện kế hoạch thứ hai, định bắt lấy Hà Nguyên Thánh rồi mới đi.

Lúc này hắn đánh ra một chưởng, một luồng sáng trận pháp bùng lên.

Tuy chiến lực bản thân hắn chỉ bình thường, thế nhưng năng lực trận đạo lại không phải hạng xoàng, ngay cả con rối của hắn cũng có thể sử dụng thuật pháp trận đạo. Chỉ tiếc là trận đạo cần bố trí sẵn, không giỏi về chiến đấu trực tiếp, trận đạo thi triển lúc này còn chẳng bằng một phần mười tài nghệ thật sự của hắn. Cho dù như vậy, hắn ỷ vào tu vi cao hơn một tầng, vẫn áp chế gắt gao Doãn Thiên Chiếu, khiến cho Doãn Thiên Chiếu không thể địch nổi.

May mà lúc này Cừu Bất Quân lại xông tới, hợp lực với Doãn Thiên Chiếu, cuối cùng cũng kháng cự được con rối trận pháp kia, nhưng hắn bỏ công không bỏ sức, chỉ làm màu cho có.

Thấy Quỷ Bất Thu lao về phía mình, Hà Nguyên Thánh lạnh thấu tim gan, hắn đẩy Tây Giang tới nói: “Mau cản hắn lại!”

Đám người Tây Giang chỉ là đệ tử bình thường, hoàn toàn không ngờ Hà Nguyên Thánh lại đẩy bọn họ ra đỡ đòn. Quỷ Bất Thu có yếu mấy cũng là cảnh giới Vạn Pháp, làm sao chống nổi, trong lòng cùng kinh hãi.

Đúng lúc này Trì Vãn Ngưng lao tới, một luồng sáng lóng lánh cuốn về phía Quỷ Bất Thu. Cô tu luyện Thái Thanh Thần Thủy quyết, lấy nhu chế cương, tẩm bổ vạn vật, sinh sôi liên tục, giỏi nhất là chiến đấu kéo dài. Cho dù tu vi không bằng đối phương nhưng muốn dây dưa một thời gian lại không có vấn đề gì.

Không ngờ Quỷ Bất Thu lại cười khằng khặc, ‘xoạt’ một tiếng lại ném vài con rối ra, lao về phía đám người.

Mộc Khôi tông giỏi nhất là điều khiển con rối, không phải chỉ có con rối bản mệnh.

Lúc này vài con rối xuất hiện, cuốn lấy đám người Tây Giang, trong đó còn có một con rối lao về phía Hà Nguyên Thánh.

Hà Nguyên Thánh kinh hãi, nhanh chân bỏ chạy.

Thật ra chiến lực của con rối kia chỉ bình thường, rõ ràng tu vi của hắn đủ để đánh một trận, nhưng Hà Nguyên Thánh chẳng có lá gan này, chỉ ba chân bốn cẳng chạy trối chết.

Thấy con rối đuổi theo, Hà Nguyên Thánh kinh hãi kêu to: “Cứu mạng với!”

Nhưng bây giờ đám người đang bị kiềm chế, không ai rảnh rỗi cứu hắn.

Ngay thời điểm này, một bóng người lao tới lướt sát qua bên cạnh Hà Nguyên Thánh, đánh về phía con rối.

Chính là Ninh Dạ.

Lưỡng Nghi Chân Cương!

Ngươi cám ơn cái chó gì! Cừu Bất Quân thầm mắng, không thể mượn cơ hội này giết chết Doãn Thiên Chiếu đã làm ông rất khó chịu, giờ còn phải cứu hắn, cảm giác mình làm Ảnh đúng là uất ức! Thế nhưng vì kế hoạch của Ninh Dạ, ông không thể không làm như vậy.

Lúc này mọi người đều thấy rõ, không ngờ người đánh lén là một tu sĩ Mộc Khôi tông.

Xưa nay Nguyên Mục Dã không phải kẻ dễ tin lời người khác, cho dù Ninh Dạ nói có lý đến đâu, hắn cũng không đặt vận mệnh của mình trên tay một kẻ bí ẩn như vậy, vì thế hắn còn để lại hậu chiêu, chính là người này.

Lúc này tu sĩ Mộc Khôi tông kia cũng không ham chiến, trực tiếp lao về phía Hà Nguyên Thánh.

Mục đích thực sự của hắn là Hà Nguyên Thánh!

Vì Ninh Dạ đã dịch chuyển hộ vệ của Hà Nguyên Thánh đi, bên cạnh Hà Nguyên Thánh ngoại trừ vài người như Tây Giang, Trì Vãn Ngưng ra thì không còn ai khác bảo vệ. Lúc này thấy tu sĩ Mộc Khôi tông đánh tới, hắn sợ tới mức kêu to: “Bảo vệ ta!”

Doãn Thiên Chiếu vội vàng trở lại cứu viện, tu sĩ Mộc Khôi tông kia đã hét lớn một tiếng, đánh một xà trùy về phía Doãn Thiên Chiếu. Lưỡng Nghi Chân Cương của Doãn Thiên Chiếu xoay chuyển ngăn cản xà trùy, nhưng ngay sau đó dưới áo choàng đen của Mộc Khôi tông đã có một vật chui ra, không ngờ lại là một con rối toàn thân lấp lánh ánh sáng phù văn kỳ dị, giơ tay về phía Doãn Thiên Chiếu, một luồng sáng phù văn lóng lánh huyền ảo tỏa ra, cưỡng ép ngăn cản Doãn Thiên Chiếu.

“Con rối trận pháp? Ngươi là Quỷ Bất Thu?” Có người kinh hãi kêu to.

Đám người lập tức hiểu ra, đây là tu sĩ mà Nguyên Mục Dã mang tới để phá trận. Trong Mộc Khôi tông không có nhiều tu sĩ có trình độ trận đạo cao, Quỷ Bất Thu có thể coi là một trong số đó. Đoán được là hắn vì đối thủ có tu vi Vạn Pháp sơ cảnh nhưng chỉ có chiến lực Hoa Luân đỉnh phong, kết hợp với trình độ trận đạo, chỉ trong chốc lát đã đoán ra là Quỷ Bất Thu.

Quỷ Bất Thu đã cười gằn nói: “Biết là được rồi!”

Nói đoạn, hắn giơ chưởng đánh ra, một luồng sáng hiện lên.

Quỷ Bất Thu vốn được Nguyên Mục Dã mang theo để phá Tinh Diễn Thần Cơ trận, thế nhưng sau khi được Ninh Dạ nhắc nhở, Nguyên Mục Dã đã để hắn ở lại ngoài trận để làm hậu chiêu.

Bây giờ thấy người bí ẩn kia không bán đứng Mộc Khôi tông, Quỷ Bất Thu bèn thực hiện kế hoạch thứ hai, định bắt lấy Hà Nguyên Thánh rồi mới đi.

Lúc này hắn đánh ra một chưởng, một luồng sáng trận pháp bùng lên.

Tuy chiến lực bản thân hắn chỉ bình thường, thế nhưng năng lực trận đạo lại không phải hạng xoàng, ngay cả con rối của hắn cũng có thể sử dụng thuật pháp trận đạo. Chỉ tiếc là trận đạo cần bố trí sẵn, không giỏi về chiến đấu trực tiếp, trận đạo thi triển lúc này còn chẳng bằng một phần mười tài nghệ thật sự của hắn. Cho dù như vậy, hắn ỷ vào tu vi cao hơn một tầng, vẫn áp chế gắt gao Doãn Thiên Chiếu, khiến cho Doãn Thiên Chiếu không thể địch nổi.

May mà lúc này Cừu Bất Quân lại xông tới, hợp lực với Doãn Thiên Chiếu, cuối cùng cũng kháng cự được con rối trận pháp kia, nhưng hắn bỏ công không bỏ sức, chỉ làm màu cho có.

Thấy Quỷ Bất Thu lao về phía mình, Hà Nguyên Thánh lạnh thấu tim gan, hắn đẩy Tây Giang tới nói: “Mau cản hắn lại!”

Đám người Tây Giang chỉ là đệ tử bình thường, hoàn toàn không ngờ Hà Nguyên Thánh lại đẩy bọn họ ra đỡ đòn. Quỷ Bất Thu có yếu mấy cũng là cảnh giới Vạn Pháp, làm sao chống nổi, trong lòng cùng kinh hãi.

Đúng lúc này Trì Vãn Ngưng lao tới, một luồng sáng lóng lánh cuốn về phía Quỷ Bất Thu. Cô tu luyện Thái Thanh Thần Thủy quyết, lấy nhu chế cương, tẩm bổ vạn vật, sinh sôi liên tục, giỏi nhất là chiến đấu kéo dài. Cho dù tu vi không bằng đối phương nhưng muốn dây dưa một thời gian lại không có vấn đề gì.

Không ngờ Quỷ Bất Thu lại cười khằng khặc, ‘xoạt’ một tiếng lại ném vài con rối ra, lao về phía đám người.


Thấy con rối đuổi theo, Hà Nguyên Thánh kinh hãi kêu to: “Cứu mạng với!”

Nhưng bây giờ đám người đang bị kiềm chế, không ai rảnh rỗi cứu hắn.

Ngay thời điểm này, một bóng người lao tới lướt sát qua bên cạnh Hà Nguyên Thánh, đánh về phía con rối.

Chính là Ninh Dạ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.