Chương trước
Chương sau


Tất cả đều là giả bộ, chỉ nhằm vào thời khắc dịch chuyển không gian này.

Đáng sợ hơn nữa là dịch chuyển không gian đã dịch chuyển tất cả người của Mộc Khôi tông đi nhưng chỉ dịch chuyển một số người của Hắc Bạch thần cung, đám người Nhạc Tâm Thiện, Long Đằng Hổ vẫn còn ở lại tại chỗ.

Nói cách khác, bây giờ tới phiên đám người của Hắc Bạch thần cung bị dịch chuyển gặp xui xẻo - chắc chắn Mộc Khôi tông sẽ tập trung lực lượng tất cả mọi người, giết ngược trở lại.

Nhạc Tâm Thiện vừa kinh hãi vừa tức giận, hắn không biết sao lại xảy ra biến cố như vậy, nhưng đúng lúc này trong lòng hắn lại đột nhiên có cảm ứng. Nhạc Tâm Thiện hét lớn: “Bọn chúng còn chưa đi xa!”

Hắn đã nhận được tin cầu cứu của Thiên Thủ Lão Tổ, lúc này Thiên Thủ Lão Tổ đang chống đỡ công kích của Nguyên Mục Dã.

Thực lực của Nguyên Mục Dã mạnh hơn Thiên Thủ Lão Tổ nhưng ban đầu Nguyên Mục Dã đã tiêu hao rất lớn nên Thiên Thủ Lão Tổ vẫn có thể chống cự, thế nhưng tầng lớp trung hạ tầng, đám người Công Tôn Dạ và Loa Oa Tử không ngăn được đòn tấn công điên cuồng của Mộc Khôi tông.

Cũng may tin tức đến rất nhanh, chứng tỏ bọn họ không cách đây quá xa.

Mau tới cứu viện! Nhạc Tâm Thiện hét lớn một tiếng rồi lao thẳng về phía vị trí của Thiên Thủ Lão Tổ, đám người Cực Quyền - Long Đằng Hổ, Quỷ Hỏa Thần Quân - Giang Trường Hà theo sát phía sau, chớp mắt đã đi sạch.

“Này, này, còn ta thì sao?” Hà Nguyên Thánh gọi với theo đằng sau.

Hắn là kẻ thảm nhất, vì chiêu vừa rồi đã trực tiếp quét sạch Loa Oa Tử và đám võ sĩ giáp trắng giáp đen, khiến cho lúc này chỉ còn một mình Doãn Thiên Chiếu bên cạnh hắn.

Nhưng nơi này vẫn còn kẻ địch, Nhạc Tâm Thiện không lo nổi cho hắn nữa, chỉ hét lớn: “Ngươi về cung trước, đừng ở lại đây lâu!”

“Nhưng... Phá Hiểu Bạch Liên!” Hà Nguyên Thánh trơ mắt nhìn thân hình Nhạc Tâm Thiện lập tức biến mất, khóc không ra nước mắt.

Khác với Hà Nguyên Thánh đang đau lòng muốn chết, Trì Vãn Ngưng lại kinh hãi quan sát mọi chuyện xung quanh.

Cô lập tức nghĩ tới Ninh Dạ.

Cô tuyệt đối không tin Ninh Dạ tự dưng lại tới chỗ này, nhưng nếu nói tất cả mọi việc ở đây do y gây ra, thế thì kinh khủng quá.

Vấn đề lớn nhất là, y đang ở đâu?

Nếu chuyện này có liên quan tới y thật, như vậy chắc chắn y đang ở gần đây. Trì Vãn Ngưng tin Ninh Dạ tuyệt đối không làm chuyện không có lợi gì cho mình.

Bất tri bất giác, Trì Vãn Ngưng đã hiểu được đôi chút về Ninh Dạ.

Đôi mắt cô không ngừng quan sát, đột nhiên Trì Vãn Ngưng phát hiện lỗ đen vừa rồi vẫn chưa tiêu tán mà vẫn tồn tại y như trước, còn có một chút chấn động năng lượng, chỉ có điều chấn động này rất yếu, có vẻ không đáng chú ý.

Đó là. . .

Trong lòng Trì Vãn Ngưng kinh hãi, chỉ thấy đột nhiên trong lỗ đen bùng lên ánh sáng, một khắc sau biến cố lại xuất hiện, ánh sáng từ tấm gương cổ lại xuất hiện, lần này trực tiếp truyền vào Phá Giới bi, trong Phá Giới bi đã có một vật bay ra, chui thẳng vào trong lỗ đen.

Đương nhiên người vừa ra tay là Ninh Dạ.

Trận chiến này, Ninh Dạ vận dụng Tinh Vẫn Thiên Diễn trận phối hợp với Nguyên Mục Dã, nhận được đủ năng lượng để Côn Lôn kính phát huy năng lực dịch chuyển không gian, nhưng y không dùng toàn bộ đểu cứu Nguyên Mục Dã mà chỉ sử dụng khoảng ba thành. Theo lý mà nói ba thành lực lượng chưa chắc đã dịch chuyển được đại năng như Nguyên Mục Dã, nhưng đám người Nguyên Mục Dã lại tự nguyện phối hợp, vốn không chống cự, như vậy tiêu hao không lớn, chỗ tiêu hao lớn là những cường giả như Thiên Thủ Lão Tổ.

Bảy thành còn lại có sáu thành là để mở Phá Giới bi, còn một thành để dự phòng.

Phá Giới bi chỉ mở ra trong nháy mắt nhưng đã đủ để lấy được mảnh vỡ, còn kẻ tiếp ứng mảnh vỡ đương nhiên là Thiên Cơ.

Doãn Thiên Chiếu chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi hét lên: “Không được!

Nói đoạn, hắn lao thẳng tới.

Nhưng chiến lực của Thiên Cơ không tốt chứ thuật thổ độn lại là vô song, thời gian vừa qua nó tu luyện Thiên Cơ bí thuật, không tăng cường gì khác, chỉ nâng thổ hệ tới mức cực hạn. Lúc này nó nắm được mảnh vỡ, đã lập tức chui vào lòng đất.

Doãn Thiên Chiếu lao tới chỗ lỗ đen nhưng chỉ thấy một cái hố khổng lồ.

Đúng lúc này, âm phong đột nhiên nổi lên, một bóng đen lao tới đột ngột, tốc độ cực nhanh, một luồng khói đỏ máu đã cuốn về phía đám người.

Doãn Thiên Chiếu hoàn toàn không ngờ lại có người đánh lén vào thời điểm này, nhưng ngay lúc đó, Chúc Bạch Thương lao thẳng ra, đánh ra một đồng tiền mang theo ánh sáng lấp lánh, đã đỡ lấy làn khói đỏ máu, còn cứu được Doãn Thiên Chiếu.

Doãn Thiên Chiếu trở về từ cõi chết, kêu một tiếng đa tạ, trên người xuất hiện hai luồng khí trắng đen cuốn về phía kẻ đánh lén.

Tất cả đều là giả bộ, chỉ nhằm vào thời khắc dịch chuyển không gian này.

Đáng sợ hơn nữa là dịch chuyển không gian đã dịch chuyển tất cả người của Mộc Khôi tông đi nhưng chỉ dịch chuyển một số người của Hắc Bạch thần cung, đám người Nhạc Tâm Thiện, Long Đằng Hổ vẫn còn ở lại tại chỗ.

Nói cách khác, bây giờ tới phiên đám người của Hắc Bạch thần cung bị dịch chuyển gặp xui xẻo - chắc chắn Mộc Khôi tông sẽ tập trung lực lượng tất cả mọi người, giết ngược trở lại.

Nhạc Tâm Thiện vừa kinh hãi vừa tức giận, hắn không biết sao lại xảy ra biến cố như vậy, nhưng đúng lúc này trong lòng hắn lại đột nhiên có cảm ứng. Nhạc Tâm Thiện hét lớn: “Bọn chúng còn chưa đi xa!”

Hắn đã nhận được tin cầu cứu của Thiên Thủ Lão Tổ, lúc này Thiên Thủ Lão Tổ đang chống đỡ công kích của Nguyên Mục Dã.

Thực lực của Nguyên Mục Dã mạnh hơn Thiên Thủ Lão Tổ nhưng ban đầu Nguyên Mục Dã đã tiêu hao rất lớn nên Thiên Thủ Lão Tổ vẫn có thể chống cự, thế nhưng tầng lớp trung hạ tầng, đám người Công Tôn Dạ và Loa Oa Tử không ngăn được đòn tấn công điên cuồng của Mộc Khôi tông.

Cũng may tin tức đến rất nhanh, chứng tỏ bọn họ không cách đây quá xa.

Mau tới cứu viện! Nhạc Tâm Thiện hét lớn một tiếng rồi lao thẳng về phía vị trí của Thiên Thủ Lão Tổ, đám người Cực Quyền - Long Đằng Hổ, Quỷ Hỏa Thần Quân - Giang Trường Hà theo sát phía sau, chớp mắt đã đi sạch.

“Này, này, còn ta thì sao?” Hà Nguyên Thánh gọi với theo đằng sau.

Hắn là kẻ thảm nhất, vì chiêu vừa rồi đã trực tiếp quét sạch Loa Oa Tử và đám võ sĩ giáp trắng giáp đen, khiến cho lúc này chỉ còn một mình Doãn Thiên Chiếu bên cạnh hắn.

Nhưng nơi này vẫn còn kẻ địch, Nhạc Tâm Thiện không lo nổi cho hắn nữa, chỉ hét lớn: “Ngươi về cung trước, đừng ở lại đây lâu!”

“Nhưng... Phá Hiểu Bạch Liên!” Hà Nguyên Thánh trơ mắt nhìn thân hình Nhạc Tâm Thiện lập tức biến mất, khóc không ra nước mắt.

Khác với Hà Nguyên Thánh đang đau lòng muốn chết, Trì Vãn Ngưng lại kinh hãi quan sát mọi chuyện xung quanh.

Cô lập tức nghĩ tới Ninh Dạ.

Cô tuyệt đối không tin Ninh Dạ tự dưng lại tới chỗ này, nhưng nếu nói tất cả mọi việc ở đây do y gây ra, thế thì kinh khủng quá.

Vấn đề lớn nhất là, y đang ở đâu?

Nếu chuyện này có liên quan tới y thật, như vậy chắc chắn y đang ở gần đây. Trì Vãn Ngưng tin Ninh Dạ tuyệt đối không làm chuyện không có lợi gì cho mình.

Bất tri bất giác, Trì Vãn Ngưng đã hiểu được đôi chút về Ninh Dạ.

Đôi mắt cô không ngừng quan sát, đột nhiên Trì Vãn Ngưng phát hiện lỗ đen vừa rồi vẫn chưa tiêu tán mà vẫn tồn tại y như trước, còn có một chút chấn động năng lượng, chỉ có điều chấn động này rất yếu, có vẻ không đáng chú ý.

Đó là. . .

Trong lòng Trì Vãn Ngưng kinh hãi, chỉ thấy đột nhiên trong lỗ đen bùng lên ánh sáng, một khắc sau biến cố lại xuất hiện, ánh sáng từ tấm gương cổ lại xuất hiện, lần này trực tiếp truyền vào Phá Giới bi, trong Phá Giới bi đã có một vật bay ra, chui thẳng vào trong lỗ đen.

Đương nhiên người vừa ra tay là Ninh Dạ.

Trận chiến này, Ninh Dạ vận dụng Tinh Vẫn Thiên Diễn trận phối hợp với Nguyên Mục Dã, nhận được đủ năng lượng để Côn Lôn kính phát huy năng lực dịch chuyển không gian, nhưng y không dùng toàn bộ đểu cứu Nguyên Mục Dã mà chỉ sử dụng khoảng ba thành. Theo lý mà nói ba thành lực lượng chưa chắc đã dịch chuyển được đại năng như Nguyên Mục Dã, nhưng đám người Nguyên Mục Dã lại tự nguyện phối hợp, vốn không chống cự, như vậy tiêu hao không lớn, chỗ tiêu hao lớn là những cường giả như Thiên Thủ Lão Tổ.

Bảy thành còn lại có sáu thành là để mở Phá Giới bi, còn một thành để dự phòng.


Doãn Thiên Chiếu lao tới chỗ lỗ đen nhưng chỉ thấy một cái hố khổng lồ.

Đúng lúc này, âm phong đột nhiên nổi lên, một bóng đen lao tới đột ngột, tốc độ cực nhanh, một luồng khói đỏ máu đã cuốn về phía đám người.

Doãn Thiên Chiếu hoàn toàn không ngờ lại có người đánh lén vào thời điểm này, nhưng ngay lúc đó, Chúc Bạch Thương lao thẳng ra, đánh ra một đồng tiền mang theo ánh sáng lấp lánh, đã đỡ lấy làn khói đỏ máu, còn cứu được Doãn Thiên Chiếu.

Doãn Thiên Chiếu trở về từ cõi chết, kêu một tiếng đa tạ, trên người xuất hiện hai luồng khí trắng đen cuốn về phía kẻ đánh lén.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.