"Hoàn toàn đơm đặt! Lúc trước khi xây cảng, là các đại sĩ tộc Văn Học đồng lòng chung sức!" Dương tri phủ không nghĩ tới Dung Văn Thanh sẽ nói như vậy, lập tức nóng nảy vỗ bàn. "Cảng của Văn Học Thành đều là sĩ tộc bỏ vốn kiến tạo, mấy năm nay, chúng ta làm không ít điều tốt, ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!"
"Bỏ vốn kiến tạo, hay cho câu 'bỏ vốn kiến tạo'! Ta đây hỏi ngươi, trong tay sĩ tộc các ngươi lấy đâu ra nhiều tiền tài như vậy? Chỉ bằng số đồng ruộng và lượng nông dân ít ỏi ở Văn Học sao?" Dung Văn Thanh cười lạnh, ngoài mặt đương nhiên là sĩ tộc kiến tạo, nhưng những nguồn tiền đó, còn không phải là tham ô từ tám bộ của triều đình?
Sắc mặt Dương tri phủ biến hóa hệt như bảng pha màu, Dung Văn Thanh nói không sai, chỉ là tiền đã đút vào túi quần rồi, làm sao còn có thể nôn ra?
"Dương tri phủ, ngươi ta đều là người thông minh không nói mập mờ, yêu cầu của ta rất đơn giản, năm bến cảng, toàn bộ quy về Tư công sở hữu." Dung Văn Thanh đi đến trước bàn, nhẹ gõ mặt bàn, "Những ích lợi đó giờ các ngươi thu được từ bến cảng, Tư công sẽ không truy cứu, thế nào?"
"Ha!" Dương tri phủ phát ra một tiếng cười nhạo, "Dung Văn Thanh, ngươi đang mơ mộng hão huyền sao?"
"Dương tri phủ, người nằm mơ, chưa bao giờ là ta." Dung Văn Thanh không để ý tới ánh mắt điên tiết của Dương tri phủ, nàng giơ tay chỉ vào Dương Trì, nhướng mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-co-de-nhat-te-tuong/938328/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.