"Yến tiệc lúc nào chẳng chơi những trò như đầu hồ, hành tửu lệnh, tấu cầm, vũ kiếm*." Dung Văn Thanh nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, đại đa số đều cẩn thận nghe nàng nói chuyện, cũng có mấy người thần sắc ngưng trọng khe khẽ nói nhỏ với nhau, nàng đều thu biểu tình của tất cả vào đáy mắt. "Đầu hồ và hành tửu lệnh e là mọi người đều chơi chán rồi, không bằng hôm nay, tấu cổ cầm, vũ cổ kiếm, thế nào?" *ném thẻ vào bình hồ lô, uống rượu theo lệnh, đánh đàn, múa kiếm (Hành tửu lệnh là một trò chơi để giải trí trong một bữa tiệc. Thông thường, một người được bầu làm chỉ huy, những người còn lại được lệnh thay nhau đọc thơ, đối câu. Ai vi phạm lệnh hoặc thua cuộc sẽ bị phạt uống rượu, nên còn được gọi là Hành tửu lệnh, tức 'uống rượu theo lệnh'). "Tấu cầm đương nhiên có thể, chỉ là vũ kiếm..." Dương Trì nói lời quan tâm, "Đao kiếm vô tình, nếu là không cẩn thận làm đại nhân bị thương, ngược lại không đẹp." Dung Văn Thanh cười cười không nói, Dương Trì này, đóng vai si tình đóng đến nghiện. "Nghe nói Nhị công tử duẫn văn duẫn võ*, một tay Thái Bạch Vân Kiếm đương thời ít người so được, không biết hôm nay chúng ta có nhãn phúc trông thấy một phen không?" Nói chuyện chính là Tề Hoán, yến tiệc hơn hai mươi người, chỉ có hắn, Tống Trác cùng Lưu Tử Nhiên là thật tình đứng về phía Dung Văn Thanh. *trong trường hợp này có thể hiểu là vừa thạo văn vừa thạo võ, văn võ song toàn Tia sáng trong mắt Dương Trì chợt tắt ngỏm, hắn rũ mắt nhìn phụ thân, Dương tri phủ không dấu vết gật gật đầu. "Trì có tài đức gì, gánh lấy trọng trách tốt đẹp này! Nếu Tề công tử đã nhắc, vậy Trì liền vì chư vị bêu xấu!" Nói xong, Dương Trì liền phất tay lệnh cho người hầu lui xuống chuẩn bị đao kiếm. "Chậm đã." Dung Văn Thanh nhẹ gõ mặt bàn, "Dương công tử một người múa kiếm, không khỏi quá mức đơn điệu." "Ý của Dung đại nhân là..." Trong lòng Dương Trì hiện lên một tia bất an, hắn chần chờ ngó qua phụ thân, phát hiện Dương tri phủ cũng khẽ nhíu mày. Dung Văn Thanh vẫy tay, hai gã sai vặt từ bên ngoài tiến vào, hai người cúi đầu, trên tay nâng cổ kiếm. "Vừa lúc ta cũng có chút hứng thú, không biết Dương công tử có thể chấp nhận tâm nguyện của tại hạ, cùng ta tỉ thí một phen?" "Dung đại nhân." Dương tri phủ ngồi không yên, hắn cũng biết sức mạnh của Dung Văn Thanh, vị này chính là nữ tử có thể kéo căng Nhị Thạch Cung. "Ngươi thân phận tôn quý, có thể nào tỉ thí với khuyển tử? Nếu là gây thương tích đến ngươi, nên làm thế nào cho phải?" "Tri phủ đại nhân nói đùa, bất quá là một trò chơi nho nhỏ ở trong yến tiệc mà thôi, phải nên tận hứng chứ nhỉ." Dung Văn Thanh nhìn đều không nhìn Dương tri phủ một cái, hôm nay, kiếm này cần phải ra khỏi vỏ. "Dương công tử, xin mời." Nói xong, Dung Văn Thanh đi đến vị trí trung ương, một phen tiếp nhận kiếm từ gã sai vặt. "Xoẹt –" bảo kiếm ra khỏi vỏ có tiếng vang, kiếm trong tay Dung Văn Thanh xác thực là kiếm tốt, ra khỏi vỏ rồi, còn sắc nhọn sáng loáng. Dương Trì nhíu mày, kiếm này, đã từng vấy máu. Múa kiếm là nét văn hóa được lưu giữ từ tiền triều, tiền triều hỗn loạn, văn nhân đi xa nhà tất sẽ đeo đao kiếm để phòng thân, ngay từ đầu múa kiếm là dùng những thanh kiếm mà văn nhân đã dùng trước đó để tự vệ, đều là chém qua người, uống qua máu. Chỉ là dần dần múa kiếm biến thành trò chơi, vì đề phòng đả thương người, kiếm trong buổi tiệc phần lớn chưa từng được ai sử dụng. Dung Văn Thanh lấy ra hai thanh kiếm đã qua sử dụng, là có ý gì. Ánh mắt mọi người đều trầm xuống, nhìn kiếm trong tay Dung Văn Thanh, bọn họ nhất trí chọn giữ im lặng, mặc kệ Dung Văn Thanh đang ấp ủ kế sách gì, lúc này đều chỉ có thể đi một bước, tính một bước. Dương Trì rất có lòng tin vào kiếm thuật của mình, hắn thuộc tầng lớp nhân vật tinh anh của sĩ tộc, tài nguyên của sĩ tộc, là hàn môn xa xa không thể so sánh. Dương Trì nghĩ đến xuất thân của Dung Văn Thanh, thâm tâm càng là kiên định không ít. Sư phụ hắn là Trấn Viễn tướng quân, một tay kiếm pháp tẫn Trấn Viễn tướng quân chân truyền, tuy tuổi còn trẻ đã gia nhập Tây Chiến, quan hàm chính Thất phẩm hiện nay, là hắn dựa vào thực lực của mình mà đạt được. "Xin chỉ giáo." Nếu muốn tỉ thí, liền phải toàn lực ứng phó. Dương Trì hít sâu một hơi, nhắm mắt rồi trợn mắt, khí tràng cả người đều biến hóa. Dung Văn Thanh tay nắm chặt kiếm, thoáng chuyển động ba mươi độ, làm kiếm hướng về mình, nàng có thể nhìn thấy hình bóng của mình phản xạ từ thân kiếm. Dương Trì đúng là cao thủ kiếm thuật, Dung Văn Thanh mãi không cùng đối phương giao thủ, đã nói rõ định nghĩa. Bởi vì khí thế của đối phương, khi Dương Trì cầm kiếm, hắn trong mắt trong lòng chỉ có thanh kiếm trên tay, không còn vật khác. Lý do một thế gia kéo dài bất diệt, không phải nội tình có bao nhiêu thâm hậu, mà là trong nhà bồi dưỡng ra hậu đại, những người này, vốn sở hữu thiên phú nhất đẳng, còn có tài nguyên tuyệt hảo mà đệ tử hàn môn đều không có, hai mươi ba tuổi đã đứng đầu lĩnh vực nào đó, đối với bọn họ, là dễ như trở bàn tay. Dung Văn Thanh chân ra nửa bước, giữ trọng tâm thăng bằng, kiếm thuật Mục triều lấy đại khai đại hợp làm gốc, kiếm là vũ khí sắc bén, càng là hung khí, vì bảo trì phong phạm quân tử, kiếm thuật Mục triều chính quy phần lớn luôn là áp chế tính hung ác. Cho nên muốn đánh bại Dương Trì rất đơn giản, chỉ cần kỳ chiêu tần xuất, xuất kỳ bất ý* là được. *lặp lại hành động ra chiêu bất ngờ, ngoài ý liệu của người khác Dương Trì có chút do dự, đây là lần đầu tiên hắn do dự khi huy kiếm, hắn phạm vào tối kị. Nhưng hắn không thể không do dự, hắn tuyệt đối không thể đả thương Dung Văn Thanh. "Keng!" Hai kiếm chạm nhau, thanh âm chói tai, nhưng rất ngắn ngủi, thanh âm trước còn vọng bên tai, thanh âm sau cũng đã vang lên. Vỏn vẹn vài cái nháy mắt, Dung Văn Thanh và Dương Trì đã giao thủ năm sáu hiệp. Dương Trì càng đấu càng giật mình, thần sắc trên mặt cũng càng ngày càng ngưng trọng. Dung Văn Thanh không am hiểu kiếm thuật, sự không am hiểu này nhìn một cái liền rõ ràng, lúc Dương Trì tiến công, nàng chỉ có thể chật vật trái phải đón đỡ. Cũng bởi vì nàng không am hiểu kiếm thuật, mỗi lần nàng tiến công đều không hề có tiết tấu, làm Dương Trì mệt mỏi ứng đối, hơn nữa, Dương Trì thật sự không nghĩ tới, sức lực Dung Văn Thanh lại lớn như vậy! Mười mấy hiệp qua đi, Dương Trì có thể cảm nhận được hổ khẩu* của mình ẩn ẩn đau đớn, hắn vốn cầm kiếm một tay, bất giác liền đổi thành cả đôi tay. *khe ngón tay cái với ngón tay trỏ "Hàn Thần, nữ tử này không đơn giản, vi phụ tuyệt không đồng ý chuyện giữa con và nàng." Phụ thân Tống Trác, Tống Thanh Dương bị màn so đấu kịch liệt giữa sân dọa sợ tới mức trực tiếp loát râu, hắn nhớ mấy ngày trước Dung Văn Thanh đêm khuya tĩnh lặng bái phỏng Tống Trác, lá gan đều đau lên. Tống Trác nghe được phụ thân nói, mồ hôi lạnh liền đổ, "Cha, cha tưởng cái gì đâu? Con với Bá Du chỉ là bạn bè bình thường! Hơn nữa, dù cho cha có đồng ý, người ta cũng chướng mắt con được chứ?" Nói tới đây Tống Trác thương tâm rớt nước mắt, Cầm Thúy hắn đánh không lại, Dung Văn Thanh cũng đánh không lại, Trưởng công chúa Mục Hồng Giác tương truyền võ kỹ tinh vi, hắn càng là đánh không lại. Cho nên hắn thật là tên thư sinh tay trói gà không chặt sao? Ôi tim ta! "Hô..." Lui về phía sau hai bước, Dương Trì kéo ra khoảng cách với Dung Văn Thanh, chóp mũi hắn có chút ngứa, nghĩ đến là có mồ hôi chảy xuống. Dung Văn Thanh này, thật là nữ nhân sao? Nói tốt nữ tử kiều nhu vô lực đâu? Nói tốt nữ tử tinh tế mềm mại đâu? Người nhìn qua văn tĩnh, sao sức lực lại lớn như thế! Kỳ thật không phải sức lực Dung Văn Thanh lớn, chỉ là Dung Văn Thanh ở hiện đại học qua Thái Cực, kỹ xảo tá lực đả lực nàng dùng rất là thuần thục. Không riêng Dương Trì mệt, Dung Văn Thanh cũng mệt, không có Nguyệt Bán bật hack, sức lực của nàng chỉ ngang với một nam tử thành niên, sức lực của Dương Trì tuyệt đối cao hơn nam tử bình thường, nếu đánh tiếp, sẽ bất lợi cho nàng. Đua không nổi chính diện, vẫn luôn bị người Dương gia coi là âm ngoan - Dung Văn Thanh suy nghĩ biện pháp khác. Biện pháp này, nói tiếp, là có chút đáng khinh, thật sự là vạch trần nội tâm đáng khinh của nàng. Dung Văn Thanh cố ý dốc mũi kiếm xuống, thẳng chỉ Dương Trì dưới rốn ba tấc. Dương Trì chỉ cảm thấy thân dưới lạnh lẽo, theo sau mồ hôi lạnh chảy ròng. Biện pháp này của Dung Văn Thanh vẫn là dùng được, Dương Trì tiếng lòng rối loạn không qua mấy chiêu liền thất thủ dưới kiếm của Dung Văn Thanh. Dung Văn Thanh đặt kiếm lên bả vai Dương Trì, hàn khí xuyên thấu qua quần áo, lạnh thấu nửa người Dương Trì. "Ta nhận thua." Kiếm đều đặt trên cổ, trừ bỏ nhận thua còn có thể thế nào? Dương Trì không cam lòng cúi đầu, Dung Văn Thanh quả thật là con người âm ngoan xảo trá! Dung Văn Thanh nhướng mày, "Đa tạ." Sau khi nói xong, nàng cũng không có thu kiếm, thậm chí còn đẩy đẩy thanh kiếm về phía trước. Cổ Dương Trì lập tức bị vẽ ra một vệt xước nhỏ. "Dung đại nhân! Ngươi đây là ý gì?" Dương tri phủ sắc mặt đại biến, sự tình liên quan đến tính mạng con trai hắn, hắn không bao giờ có thể bảo trì thái độ bình tĩnh nữa. Những người khác cũng biến sắc, nếu hiện tại Dung Văn Thanh giết Dương Trì, bọn họ chắn, vẫn là không chắn? "Dương tri phủ đừng có gấp, ngàn vạn không cần lớn tiếng nói chuyện như thế, lỡ như quấy nhiễu đến ta, tay ta run lên, đầu của quý công tử, liền rời khỏi thân thể hắn." Dung Văn Thanh nói mang theo ý cười, khóe mắt đều có nhàn nhạt vui sướng, biểu hiện ra nàng tâm tình đặc biệt tốt. "Dung Văn Thanh! Buông Nhị ca của ta ra!" Dương Khải đứng dậy, hắn tức giận đến mặt đều đỏ. "Chẳng lẽ ngươi dám giết hại trọng thần triều đình trước mặt mọi người sao? Cho dù có Trưởng công chúa chống lưng cho ngươi, ngươi cũng không thể kiêu ngạo như thế!" "Ai, nói cái gì đâu? Ta như thế nào sẽ giết hại quan viên triều đình trước mặt mọi người đâu? Này không phải đao kiếm không có mắt, không cẩn thận đâm bị thương quý công tử sao?" Dung Văn Thanh trợn tròn mắt nói dối, trường hợp bây giờ, nàng có trăm phần trăm nắm chắc, giết Dương Trì cũng không có người có thể thượng tấu nàng! Cáo buộc nàng cái gì? Cáo buộc nàng làm trò trước mặt mọi người, chậm rãi giết một quan viên? Trong phòng này có hơn hai mươi người, nếu Dương Trì chết, bọn họ đều sẽ là đồng lõa! Chỉ cần Dương Trì ở trong tay nàng, nói như thế nào còn không phải nàng định đoạt? Dung Văn Thanh quá hiểu tâm tư không nghĩ gây chuyện của những người này, có đôi khi bảo trì trung dung là chuyện tốt, nhưng trung dung quá dễ dàng biến thành yếu đuối. Càng đừng nói, ở đây chỉ có năm người là Dương gia, Tề gia và Tống gia đều xuất thân hàn môn, nói cái gì đều sẽ đứng về phía Dung Văn Thanh, quả bất địch chúng*, Dương gia một cây chẳng chống vững nhà**. *ít người không thể chống lại số đông **nguyên văn 'độc mộc nan chi' "Dung Văn Thanh, ngươi muốn làm gì?" Dương tri phủ cũng minh bạch cục diện hiện tại rất bất lợi cho Dương gia của hắn, hắn đã sớm dự đoán được sẽ có chuyện như vậy phát sinh, hắn cũng đã sớm chờ. Chỉ cần Dung Văn Thanh có sở cầu, Dương gia bọn họ liền tính mạng vô ưu. Phía trước Dương tri phủ cũng nghĩ tới mang theo mấy thị vệ lại đây, nhưng cần bao nhiêu thị vệ mới có thể đánh thắng được mấy ám vệ bên cạnh Dung Văn Thanh? Hắn không thể để người ngoài biết thực lực của Dương gia. Hiện tại hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn, lưu lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt, chờ hắn thoát khỏi Quan Hạc Lâu, hắn có rất nhiều phương pháp sửa trị bọn họ! Sấn tha bệnh yếu tha mệnh*! Dung Văn Thanh sẽ chừa cơ hội cho Dương gia xoay người? Dương tri phủ đáp ứng đến buổi tiệc này, chẳng khác nào vì Dương gia mà nhận lấy thiệp Diêm Vương, cách cái chết không xa! *thừa dịp người bệnh tật, ốm đau mà xuống tay đoạt mệnh, giết hại "Ta chẳng muốn làm gì hết." Dung Văn Thanh vẫy tay, Đông Thập Nhất xuất hiện, thay nàng cầm kiếm chĩa Dương Trì, "Ta chỉ biết là, lúc trước năm bến cảng ở Văn Học Thành, là từ Tư công ra tiền xây cất. Nhiều năm trôi qua, Tư công vẫn chưa lấy được lợi nhuận nên có." Bá Du - người đàn bà lực điền OvO
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]