Dịch: Tuyệt Hàn
***
Sau khi tất cả đi ra ngoài, mọi người trong nhà nhìn Nghiêm Vân mệt mỏi, cũng không ai dám lên tiếng.
Nghiêm Vân nhìn cả một gia đình đang nhìn mình với ánh mắt mong chờ, lắc đầu một cái nói: "Hôm nay sợ là có phiền toái."
Lời người dịch: Để cho tiện thì từ sau sẽ gọi thẳng là Nghiêm Vân hoặc Tra Nghiêm Vân.
Bà ngoại tôi nghe ông ấy nói như vậy, lập tức quỳ sụp xuống trước mặt vị đạo sĩ. Tiếp theo cô Năm và cậu Sáu cũng quỳ xuống, bà ngoại tôi khóc lớn: "Đạo trưởng cứu giúp, năm đó chúng tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, đuổi sư phụ của đạo trưởng đi, mong đạo trưởng ngàn vạn lần đừng trách tội chúng tôi. Tôi xin đạo trưởng cứu lấy con gái của tôi, bác sĩ cũng đã bảo nhà tôi nên chuẩn bị hậu sự cho cháu nó, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể cầu xin ngài, cứu lấy con bé. Cả nhà họ Từ chúng tôi làm quan tài, chưa từng ăn bớt của ai, cũng không bán quan tài giá đắt, nhiều khi gặp người nghèo không mua nổi quan tài gia đình tôi còn giúp họ chuẩn bị một cái quan tài mỏng. Dù gì cũng coi là tích tụ được không ít âm đức, sao lại khổ như vậy cơ chứ!"
Nghiêm Vân vội vàng kéo bà ngoại tôi dậy, nói: "Chị đừng lo, sư phụ tôi lúc còn sống thường hành sự kỳ quái. Đừng nói mọi người, tới nhiều khi tôi cũng không hiểu nổi ông ấy, không thể trách được. Chẳng qua là con gái chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-chinh-dao-nhan/2487438/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.