Dịch: Tuyệt Hàn
***
Bà ngoại tôi kinh ngạc cởi dây cho cô Tú ăn cơm, không biết do đói hay do gì mà cô Tú chỉ và vài cái đã hết bát cơm sống, hơn nữa la hét đòi ăn tiếp. Kết quả mấy bát cơm sống cô đều ăn hết, nhưng cô vẫn đòi ăn tiếp, ăn tới mức bụng căng tròn như cái trống, khiến cả nhà càng thấy sợ hãi.
Bà ngoại tôi vội vàng đi gọi bác sĩ, bác sĩ cũng ngạc nhiên, không hiểu tại sao một đứa bé có thể ăn nhiều tới vậy. Sau đó bác sĩ đành rút truyền dịch, cho cô Tú uống thêm một viên thuốc tiêu hóa rồi đi ra ngoài.
Tới tối, cơm bình thường thì cô Tú lại bắt đầu không muốn ăn, mọi người tưởng rằng do buổi trưa cô ăn nhiều. Nhưng tới ngày thứ hai, ngày thứ ba, bất kể là thức ăn ngon tới đâu để bên cạnh, cô Tú đều không hề động tới, tình trạng cứ kéo dài như vậy tới buổi tối ngày thứ tư.
Đêm hôm đó cô Tú còn chưa ăn cơm, nhìn con mình ngày càng gầy gò, bà ngoại tôi ngậm nước mắt, đau lòng dỗ dành cô Tú ăn cơm nhưng vô ích. Bất đắc dĩ nên bà ngoại tôi phải ra ngoài, bỏ tiền mua một phần cơm sống cho cô Tú thử một chút.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, cô Tú lại ăn hết sạch, ăn tới mức bụng phồng căng mới thôi. Chuyện lạ như vậy, bác sĩ cũng không giải thích được, chỉ đành dặn dò không được cho cô Tú ăn nhiều cơm sống như vậy nữa, trẻ con dạ dày chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-chinh-dao-nhan/2487437/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.