Nghe vậy Đan Hải Minh ghét bỏ nói, “Anh xin lỗi cái gì?”
Tiêu Ninh câm miệng, kẹp chặt lại.
“Cho nên mới nói anh khiến người ta nổi nóng a.” Đan Hải Minh tặc lưỡi, “Lần đầu tiên tôi thấy anh, liền cảm thấy người này tại sao cứ luôn đeo lên mình vẻ mặt khốn khổ. Nhưng thật ra khi cười lên lại là rất đẹp, vừa nghe thấy mùi rượu thì lập tức cau mày, người ta nói một cau liền bưng lên uống, còn tưởng không ai nhìn ra được sao?”
Đan Hải Minh giống như oán giận nói, “Là một người nam nhân lớn như vậy rồi, không uống rượu, không hút thuốc lá, vào bar chỉ chọn dưa hấu ăn, cứ như vậy tự mình cảm thấy thoải mái, ăn không ngon còn bĩu môi.”
Tiêu Ninh kinh ngạc đến độ quên mất cúi đầu, hắn không ngờ Đan Hải Minh còn nhớ rõ, nhớ tỉ mỉ từng chi tiết vào lần đầu tiên hai người gặp nhau như thế.
Không đúng, chính mình không có bĩu môi đi?
Tuyệt đối không có.
Hắn cau mày cố gắng nhớ lại, xác định chính mình không có thói quen như thế mới yên lòng.
Trán đau xót, Tiêu Ninh nghi hoặc xoa xoa cái trán trong nháy mắt đã bị búng một phát, “Sao vậy?”
Đan Hải Minh thở dài, “Chính là dáng vẻ ấy.”
Chính là dáng vẻ ấy, rõ ràng đã lớn thế rồi, nói chuyện cũng tốt, làm việc cũng tốt, bất quá chỉ là một người trưởng thành bình thường, không quá khéo léo đưa đẩy, biết quy tắc, nhưng lại thường xuyên lơ đãng lộ ra thần thái nhẫn nại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-cao-lo-vien/2363663/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.