*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trải qua buổi nói chuyện như thế, không khí giữa hai người khi ở chung cũng không còn lúng ta lúng túng nữa, kỳ thực hành vi của Đan Hải Minh vẫn trước sau như một, chủ yếu là trong lòng Tiêu Ninh đã có hơi hơi buông lỏng, hai ngày nay chuyện không như ý kéo nhau ùa tới khiến hắn có cảm giác vô cùng mệt mỏi, nhưng bởi vì bây giờ có khách mà dịu bớt. Hắn thỉnh thoảng sẽ cùng Đan Hải Minh nói vài câu, cứ như vậy ngồi xem ti vi câu có câu không trò chuyện, buổi chiều thoáng chốc trôi qua.
Đan Hải Minh nhìn đồng hồ trên tay, “Nên ăn cơm.”
“A.” Tiêu Ninh từ trước đến không nhanh đói bụng, “Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Đan Hải Minh kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, “Tại sao muốn đi ra ngoài ăn.”
Tiêu Ninh mím mím môi, “Trong tủ lạnh chỉ có vài đồ ăn chín buổi trưa xách về.”
“Trong tủ lạnh anh không có gì ăn?” Đan Hải Minh lúc này mới đứng lên, vỗ vỗ góc áo, “Vậy ra ngoài mua rồi về làm đi.”
Phải tự làm a?
Tiêu Ninh hơi hé miệng, không nghĩ ra Đan Hải Minh còn có thể làm việc này. Hắn và Lô Nham căn bản đều không nấu ăn, hầu như chỉ ăn bên ngoài, cho dù có ăn ở nhà cũng là đồ bên ngoài, trong lòng hắn ít nhiều có chút ý nghĩ rằng nam nhân độc thân đều không am hiểu về việc nấu cơm, “Thế nhưng nơi này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-cao-lo-vien/127490/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.