Khẩu khí Đan Hải Minh mạnh mẽ khiến người ta nhận không ra đây là câu hỏi hay là lời khẳng định, Tiêu Ninh suýt chút nữa không kiềm chế được đem cháo phun hết ra, trợn to hai mắt nhìn người đối diện, mà đối phương vẫn cứ an nhàn đem phần cháo còn lại và vào miệng, nhận ra tầm mắt của hắn, cắn cắn muỗng, giương mắt nhìn.
Hai người nhìn nhau không nói gì, một lát sau, Đan Hải Minh sùng sục nuốt cháo, nhíu mày ồ một tiếng.
Cũng không biết tại sao.
Bộ dáng cậu ta cau mày rất dễ nhìn, có chút cảm giác như một thiếu niên còn chưa trãi qua dằn vặt của đời người, Tiêu Ninh không biết nói gì mới tốt, người này rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì trong đầu?
Âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm, Tiêu Ninh hỏi, “Đan tiên sinh, cậu cả đêm không về nhà, có cần gọi điện thoại báo tin cho người trong nhà một chút không?”
Đan Hải Minh đơn giản trả lời, “Không cần.”
May mắn Đan Hải Minh cũng không có nhắc lại chuyện đêm hôm qua, Tiêu Ninh đang định đề nghị một lát nữa sẽ gọi taxi chở cậu ta về, Đan Hải Minh liền lên tiếng, “Này, chúng ta thương lượng đi, sau này sẽ còn cần anh ra mặt, cũng không phải giúp đỡ không công, tôi sẽ trả tiền theo giờ.”
Thật lâu sau mới có thể lý giải Đan Hải Minh bỗng dưng nói ra lời này là có ý gì, Tiêu Ninh mấp máy khóe miệng, “Đan tiên sinh, đừng nói giỡn.”
“Chuyện này có cái gì hay ho mà đùa giỡn?” Đan Hải Minh bỏ vào trong miệng một mảnh bích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-cao-lo-vien/127486/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.