Nhức đầu ~~ Trong suy nghĩ cả ngày hôm nay đều là tiếng nho nhỏ sâu sắc của Hàn Bằng ~~ Cậu thương người kia a ~~~ Tiếng vang một lần lại một lần giống nhau! Phiền! Phiền!! Phiền!!!
Đứng trên vách núi phía sau là bờ biển, làm cho gió biển thổi tới tóc mình, nhìn những vật mờ ảo nơi phương xa, cảm giác mình muốn bị ánh trăng hòa tan.
Vừa về nhà, không nghĩ sẽ ở lại. Không muốn ở lại ngôi nhà lạnh lẽo không có lão ba. Trước kia thời điểm lão ba đi công tác, chỉ là cảm thấy có chút tịch mịch mà thôi. Lần này lại không giống vậy, nhìn đâu cũng thấy hình ảnh của lão ba cùng ta vui vẻ, hắn cười, hắn tức giận mắng, hắn giả bộ đáng thương, hắn xụ mặt giả bộ tàn bộ… Trong nhà giống như có nhiều hắn, bọn họ tới ôm ta… Một loại ngạt thở lãnh lẽo khiến ta muốn trốn khỏi ngôi nhà kia.
Mình thật sự yêu lão ba sao? Không biết… Bất quá, có thể khẳng định, chuyện yêu này sẽ không được thế tục chấp nhận, mà lão ba cũng không thể chấp nhận…
Ánh trăng yên lặng chiếu trên mặt biển, chiếu đến trên núi, theo gió bay đến thạch anh, vô tình đánh vỡ tảng đá lạnh lẽo.
Thời điểm mặt nước biển xanh biếc phủ thêm một tầng vàng óng ánh, ta biết nên trở về nhà chuẩn bị đến trường. Thật mỉa mai, lần đầu tiên ngắm mặt trời mọc lại trong tình huống này. Ngày xưa lão ba vì để cho ta có thể ngắm mặt trời mọc – cảnh vật hắn cho rằng đẹp nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-can/2966348/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.