“Ê! Ê… Nghĩ cái gì thế? Nghĩ nhập tâm như thế??”
Cảm giác có người thúc mình, quay đầu nhìn thấy mặt ếch của tên Hàn Bằng kia. Đem mặt đầy lưu manh của y đẩy ra…
“Không nghĩ gì, nhìn lời kịch của cậu đi!”
Trên sân khấu La Mật Âu đang mỏi mệt: “Nói khẽ! Bên kia cửa sổ phát lên ánh sáng gì? Đó chính là phương Đông, Juliet rực rỡ như mặt trời! Vùng lên đi, hỡi mặt trời xinh đẹp kia! Kia là người yêu của ta; A! Đó là tình yêu của ta; Ai, chỉ mong nàng biết ta yêu nàng! Nàng muốn nói lại thôi, nhưng chính ánh mắt kia đã nói ra lòng của mình…”
Buổi sáng hôm nay lão ba cũng kiệt suất như ánh mắt trời, ân ~~ ánh mặt trời sáng sớm ôn nhu
Ánh nắng ban mai giữa khuôn mặt u buồn, thân thể trắng nõn, hai hạt đỏ thẫm nho nhỏ…
“Này! Này…”
“Cậu làm gì thế? Lại quấy rầy tôi, tôi sẽ xiết cậu!” Hàn Bằng đáng ghét! Không phát hiện trẫm đang suy nghĩ sao?
Hàn Bằng xoay mặt nhìn nhìn sân khấu, lại quay đầu khó tin nhà ta.
“Cái kia… Kịch bản hiện tại giống như, cái kia… Không phải là A Phiến đi?”
“Cậu nói lời thật thất lễ a! Cẩn thận Shakepease đào mồ ra giết cậu!”
Y vẻ mặt lạ lùng cười xấu xa, nhìn thật phóng túng hèn hạ!
“Cái kia… Cái kia… Cậu…” Y vừa nói vừa sờ sờ cái mũi.
Cái mũi? Trên mũi có gì sao? Sờ sờ… Ẩm ướt…!!! Phóng nhanh tới toilet…
“Róc rách ~~~~” [Tiếng nhạc chung quanh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-can/2966346/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.