Cuối tháng 8, thời tiết bắt đầu thôi oi bức, nhường lại cho tiết trời mát mẻ và nhiều gió hanh, như báo hiệu chính thức bước vào mùa thu,mùa của những cơn mưa. 
Một tia chớp lóe lên trên bầu trời,cơn mưa rào xối xả đổ xuống,Nam Mẫn từng bước chậm rãi trên đường,mặc cho những hạt mưa tạt vào má cô đau đến bỏng rát, bây giờ có cho tiền bảo cô chạy thật nhanh cô cũng cúi đầu nhận thua,bao nhiêu sức lực cô đều dành hết cho cuộc chạy đua tối nay cả rồi. 
Cơn sốt đêm qua làm tiêu hao không ít sức lực,buổi chiều chưa có gì bỏ bụng, lại "chơi" rượt đuổi cả buổi tối, lúc này còn dầm mưa.Cơn đau đầu ập tới, mặt mày choáng váng,hai mắt mờ đi không nhìn rõ đường đi, muốn rướn lên mở ra để nhìn đường nhưng bất lực... 
"Ké.t..". 
Chiếc Rolls Royce thắng gấp dừng lại, Nghiêm Cảnh Hàn nhanh chóng xuống xe lao về phía cô. 
"Nam Mẫn".Anh vội vàng ôm lấy cô bế lên xe 
Vừa rồi ngồi trên xe,từ xa anh đã nhìn thấy cô nhóc này đi bộ dưới trời mưa,anh liền lệnh cho Cao Lãng lái xe nhanh hơn, không ngờ đúng lúc cô nhóc lại ngất xỉu ngã xuống đường,trái tim anh như thắt lại không nghĩ được gì chỉ muốn lao nhanh về phía cô. 
Xe chạy thêm một đoạn là tới biệt thự.Cao Lãng vừa dừng xe,anh ôm chặt Nam Mẫn bế vào trong biệt thự. 
"Cao Lãng, gọi bác sĩ,nhanh lên". Nghiêm Cảnh Hàn lớn tiếng quát. 
Anh bế cô vào phòng đặt xuống giường, cô nhóc này rõ ràng chưa hết ốm mà đi đâu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiem-tay-cho-ngay-quay-ve/2884774/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.