Vẻ mặt Lâm Triệt ngượng ngùng, từ lúc tiến vào thì toàn thân đều ửng lên màu đỏ, giống như tôm được hấp chín, nhăn nhăn nhó nhó.
Cố Tĩnh Trạch không nhịn được kêu tên của cô:
- Lâm Triệt, tới đây!
Lâm Triệt hơi dừng lại, bây giờ cô thật hối hận có được không, tại sao mình lại thốt ra câu như vậy chứ, quá hoang đường.
Thế nhưng, đường do mình chọn, cho dù phải quỳ thì vẫn phải đi tiếp, lời mình nói, có khóc lóc cũng phải đi thêm...
Lâm Triệt nhắm mắt lại, cứ như vậy đi tới bên giường, nhìn lồng ngực của Cố Tĩnh Trạch mở rộng, cô cúi đầu xuống thậm chí không dám nhìn vào mặt của anh.
Đầu thấp xuống, mặt đỏ ửng đi tới, cảm nhận được Cố Tĩnh Trạch ôm lấy cô, cô bi thảm nói lầm bầm:
- Thực sự là... Tôi... Tôi có hơi hối hận!
Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm:
- Hối hận? Không còn kịp rồi!
Ngày hôm nay nếu cô không giúp một tay, anh cũng không đảm bảo được mình sẽ không nhịn được mà ăn cô!
Buổi tối, Lâm Triệt bưng cánh tay đau nhức của mình, tức giận muốn chết, tất cả đều do Thẩm Du Nhiên, cô ấy điên rồi sao, vậy mà lại tặng cô nhiều thứ đồ hư hỏng như thế, cô nhất định phải giết chết cô ấy!
Ngày thứ hai.
Sáng sớm Cố Tĩnh Trạch như trước thần thanh khí sảng rời đi.
Mà Lâm Triệt trực tiếp đi tìm Thẩm Du Nhiên.
- Thẩm Du Nhiên, cậu ra đây, ngày hôm nay tớ nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiem-hon-kieu-the-ong-xa-cuc-sung/3053469/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.