Lâm Lỵ xem trên ti vi thấy một màn lên đài lãnh thưởng của Lâm Triệt tại lễ trao giải lần trước, gương mặt biến đen. Ánh đèn rọi theo từng bước chân của cô ta, Lâm Triệt được mọi người vây quanh, nhiệt liệt chúc mừng, kí giả cũng nhao nhao tiến lên phỏng vấn, dáng vẻ muốn bao nhiêu khí phách thì có bấy nhiêu khí phách!
Hàn Thái Anh đứng bên cạnh thấy thế, thì bước tới an ủi:
- Được rồi, hiện tại cô ta có chỗ dựa là Cố Tĩnh Trạch, hai người đương nhiên không giống nhau, đợi em gả vào Tần gia, hai người lại ngang nhau rồi!
Lâm Lỵ cắn răng, nghĩ thầm đúng là như vậy, thế nhưng... Tần gia rời đi để lo cho gia đình, còn kém xa Cố gia một khoảng, điều này khiến cô ta rất ghen tị, cũng càng tức giận.
Trong khi đó, Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt cùng nhau đi vào một nhà hàng, Lâm Triệt nhìn xung quanh, không nhịn được mà cảm thán:
- Oa, nơi này nhìn qua trông cũng rất đắt nha, anh không phải muốn tôi mời cơm đấy chứ?
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, đáp lại:
- Hôm nay em nhận được giải thưởng, tất nhiên phải là em mời rồi, không phải sao?
Lâm Triệt bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Ai mà nghĩ anh lại chọn một nơi đắt tiền như vậy chứ!
Tuy đây chỉ là một nhà hàng Trung Hoa, nhưng nhìn từ bên ngoài đã biết nơi này nhất định hết sức sang trọng. Cửa trang trí vô cùng hoa lệ, bên trong nhà hàng cũng chẳng có mấy người, thoạt nhìn tất cả đều là từng cái từng cái phòng đơn, mỗi phòng đơn lại được viết một cái tên hết sức trừu tượng, nho nhã. Phục vụ ngoài cửa thấy hai người tiến vào, ngay tức khắc vội cúi người chào hỏi, dáng vẻ vô cùng cung kính lễ độ kèm theo nụ cười tự nhiên, lớp trang điểm trên mặt cũng khiến người ta nhìn vào thấy hết sức thoải mái, nhìn qua liền biết là phục vụ viên đã trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc.
- Cố tiên sinh, ngài hẳn là muốn dùng nhã gian như mọi lần đúng không, vẫn giữ riêng cho ngài đấy ạ!
- Tốt lắm.
Cố Tĩnh Trạch mang theo Lâm Triệt đi vào, vừa đi vừa nói chuyện:
- Đồ ăn nơi này rất ngon miệng, em cứ ăn thử là biết ngay. Hơn nữa còn làm rất sạch sẽ, rất có hương vị giống như ở nhà.
- Nếu anh muốn hương vị giống như ở nhà, vậy đến nơi đắt tiền như này làm gì, trực tiếp về nhà ăn, tôi làm cho anh.
Cố Tĩnh Trạch đen mặt nhìn cô:
- Chân tay em vụng về như thế, chờ em làm đồ ăn cho tôi, đoán không chừng đến mẩu vụn cũng không có mà ăn!
- Làm gì đến nỗi thế... Lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi.
Cố Tĩnh Trạch vốn không tin cô, hơn nữa còn cố ý mang cô đến nơi này, cô lại không cảm kích, thật đúng là cô gái không hiểu phong tình.
- Tôi hay tới nơi này, đồ ăn thực sự rất tuyệt, sẽ không làm em thất vọng.
Anh rất muốn cô tán thành điều này, trong lòng có một loại hi vọng, hi vọng thứ mình thích, cô cũng sẽ thích. Ngay từ đầu khi nhớ đến hương vị của những món ngon kia, Cố Tĩnh Trạch muốn chia sẻ ý tưởng này với cô, thế nhưng cô vẫn luôn bĩu môi thì thầm ghét bỏ.
Lâm Triệt đi theo anh vào bên trong, sau khi ngồi xuống, thấy có thể nhìn được mặt hồ bên ngoài, thì biết đây là vị trí đẹp nhất nhà hàng.
Cố Tĩnh Trạch phụ trách gọi món ăn, anh quen thuộc nơi này như thế, món nào ngon món nào không tự nhiên đều hiểu rõ hơn cô. Anh gọi một bàn thức ăn, Lâm Triệt cảm thấy đại khái là túi tiền đang nhỏ lệ, trái tim mình đang rỉ máu. Quả thực rất đắt nha!
Cũng may, hai người không phải chờ lâu, qua một lúc, đồ ăn liền được mang lên. Lâm Triệt vừa nhìn, hai mắt liền sáng lên. Đồ ăn bày biện rất đẹp mắt, khiến ham muốn ăn uống của cô lại rục rịch rồi!
- Em nếm thử xem.
Cố Tĩnh Trạch trong bất cứ trường hợp nào đều giống như một chú mèo Ba Tư cao quí, động tác mềm mại thong thả, ưu nhã không để đâu cho hết. Lâm Triệt thấy thế, cũng không chần chừ nữa, gắp một đũa bỏ vào miệng, nhai ngon lành.
Thực sự đắt xắt ra miếng mà, quả thực rất ngon miệng!
Cô ăn đến miệng đầy thức ăn, cũng không để ý cài gì mà nhai kỹ nuốt chậm, ăn hết sức vui vẻ. Cố Tĩnh Trạch thấy thế, im lặng nói:
- Em cứ ăn từ từ thôi.
- Miệng to thì ăn cái gì cũng chỉ ngon, anh không phải lo!
Cố Tĩnh Trạch lắc đầu:
- Ăn như vậy không tốt cho dạ dày đâu.
Lâm Triệt lúng búng đáp lại:
- Ăn theo cách mình muốn là để ngon miệng, muốn tốt cho dạ dày thì anh chỉ nên ăn cháo mỗi ngày thôi.
- Ăn nói hàm hồ!
Cố Tĩnh Trạch trừng mắt liếc cô. Thế nhưng trông thấy cô ăn ngon lành như vậy, trong lòng anh lại nảy sinh một cảm giác thành tựu, tốt đẹp giống như mình đã chiếm được cảm giác thành tựu vậy.
Cố Tĩnh Trạch dùng biểu tình sung sướng nhàn nhạt nhìn cô ăn.
- Ăn chậm lại một chút, em xem cái gì cũng dính vào khóe miệng rồi.
Anh tự đưa tay ra lau sạch mẩu vụn trên mép cô.
- Ăn được ngủ được là tiên, ai da, anh cũng ăn đi chứ, từ nãy đến giờ chẳng thấy anh động đũa gì cả.
Lâm Triệt dửng dưng đáp lời.
Cùng lúc đó ở bên ngoài nhà hàng.
Mạc Huệ Linh cùng bạn thân đi vào trong nhà hàng. Người xung quanh cô ta vẫn rất hâm mộ cô ta, bởi vì từ nhỏ cô ta đã rất gần gũi với Cố gia. Cho tới bây giờ, người ta đều nghĩ Cố Tĩnh Trạch là bạn trai của cô ta.
Bình thường có thể không nghe thấy Mạc Huệ Linh khoe khoang, thế nhưng cô ta lại có bạn trai tốt như thế, khiến người ta không làm sao sánh bằng.
Đại minh tinh chỉ có thể hâm mộ cô ta, cho nên ngay từ nhỏ, Mạc Huệ Linh đã là trung tâm của đám đông, tất cả mọi người đều vây quanh cô ta, bởi vì cô ta và Có Tĩnh Trạch là thanh mai trúc mã, không ai có thể lay động địa vị của cô ta.
Cho tới bây giờ, tuy Cố Tĩnh Trạch thật ra đã kết hôn rồi, thế nhưng không có công khai, thậm chí còn chưa làm cả đám cưới, nên không nhiều người biết anh đã kết hôn, bên người đã có một cô gái khác.
- Huệ Linh à, nơi này rất đắt tiền, đến nơi này ăn luôn là cậu mời khách, nhiều lần như thế thật ngại quá.
Bạn thân cô ta đứng bên cạnh khách khí nói.
Trong giọng giọng nói của Mạc Huệ Linh không kìm nén được sự đắc ý, hào phóng phất tay:
- Không sao hết, chỗ này có một phòng mà Tĩnh Trạch bao riêng, chỉ có anh ấy mới được dùng, mỗi lần đến đây, vào trong đó dùng bữa là được rồi, tất cả chi tiêu đều là Tĩnh Trạch phụ trách.
- Cố Tĩnh Trạch đối với cậu thực sự quá hào phóng rồi, phòng riêng của mình cũng cho cậu dùng nha!
- Những thứ này đối với anh ấy cũng không tính là gì.
Mạc Huệ Linh không để ý nói, giẫm lên giày cao gót mà bước vào.
Đại minh tinh đi phía sau cũng tiếp lời:
- Đó cũng là đương nhiên, đối với Cố gia mà nói, chút tiền ấy dành nửa phút liền có thể kiếm về. Huệ Linh à, thực sự rất muốn được bằng một nửa cậu đó!
Mạc Huệ Linh kiêu ngạo ngẩng đầu, đắc ý không để đâu cho hết.
Nhân viên nhà hàng liếc mắt một cái là có thể nhận ra Mạc Huệ Linh. Cô ta thường tới nơi này, cho nên mọi người đều nhớ mặt. Thấy cô ta đi tới, nhân viên vội vàng chào hỏi:
- Mạc tiểu thư!
- Vẫn là nhã gian kia, hôm nay có bốn người.
Dứt lời, Mạc Huệ Linh liền ngựa quen đường cũ (1) mà đi vào trong.
Thế nhưng, Mạc Huệ Linh ngàn vạn lần không nghĩ tới nhân viên kia lại chặn cô ta lại, có chút bận tâm nhìn về phía nhã gian kia, lại quay qua cô ta ngượng ngùng giải thích:
- Mạc tiểu thư, thật xin lỗi, thế nhưng... Hôm nay Cố tiên sinh đang dùng bữa trong đó.
- Cái gì cơ?
Mạc Huệ Linh kinh hỉ nói:
- Tĩnh Trạch ở trong? Vậy tôi đi qua đó tìm anh ấy.
Nhân viên nhà hàng nhanh tay cản lại Mạc Huệ Linh, cười trừ nói với cô ta:
- Thế nhưng... Cố tiên sinh trong đó đang dùng bữa với khách của anh ấy ạ!
Mạc Huệ Linh sửng sốt, dừng bước chân, quay sang nhìn nhân viên, trong mắt ánh lên tia khó hiểu.
Đại minh tinh ở phía sau vốn im lặng từ lúc bước chân vào nhà hàng, cảm nhận được Mạc Huệ Linh bẽ mặt, vội vàng lên tiếng giải vây cho cô ta:
- Vậy thì thôi, Huệ Linh à, chúng ta dùng phòng khác cũng như nhau mà. Có lẽ Cố Tĩnh Trạch anh ấy đang cùng người ta bàn chuyện làm ăn đấy!
Mạc Huệ Linh chỉ có thể cười khan một tiếng, trước hết để cho nhân viên dẫn mình đến một phòng đơn khác.
Thế nhưng, ánh mắt cô ta vẫn luôn chăm chú nhìn vào nhã gian kia, trong mắt mang theo vài phần hoài nghi cùng nghiền ngẫm.
"Bàn chuyện làm ăn cùng đối tác? Hay lại là..."
***
(1) Ngựa quen đường cũ: Nguyên văn là khinh xa thục lộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]