Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 14 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 27 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 37 Chương 39 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167
Chương sau
Sáng hôm sau...Ngọc Liên tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường băng.... Ngọc Liên: - Ở đây là đâu, sao mình lại nằm ở đây?? - Có chuyện xảy ra... Tại sao tại sao mình không nhớ được.. ( hai tay để lên đầu với vẻ mặt mệt mỏi) Cánh cửa mở ra...Bất Lão Ông bước vào.. .Bất Lão Ông: - Con đã khỏe rồi sao ( và nói xong thì Bất Lão Ông đưa cho Ngọc Liên một viên đan) - Con uống viên đan này vào sẽ khỏe... Ngọc Liên vừa uống vào cảm thấy mình gần như trở lại như thường và cảm thấy khỏe hơn, nhưng vẫn không nhớ đã xảy ra chuyện gì!! Ngọc Liên: - Tại sao con lại nằm ở đây, người là ai?? Bất Lão Ông: - Đây là Hàn Băng Cốc, Đồ đệ của ta đã mang con về ở chân Núi...và ta có chuyện muốn nói với con.. - Con là Thiên Ma tái thế... sức mạnh trong cơ thể còn đang bộc phát.. nếu chỉ cần lực tác động nhẹ thì nó sẽ bộc phát lúc đó sẽ... Ngọc Liên: - Tại sao con lại là Thiên Ma tái thế, người đang nói đùa với con đúng không?? Bất Lão Ông: - Ta không nói đùa với con, ta nghĩ con đã nhận ra sức mạnh này nhưng con vẫn tin là nó không hề tồn tại!!! - Nếu con lại lần nữa trở thành Thiên Ma thì sẽ không còn cách nào nữa!!! Ngọc Liên: - Xin người hãy giúp con phong ấn sức mạnh khủng khiếp này lại, còn cầu xin người hãy giúp con.. Con không muốn làm hại ai!! Bất Lão Ông: - Ta xin lỗi, ta không thể, ta chỉ có thể khống chế nó tạm thời thì ta vẫn không có cách..Nhưng chuyện này con đừng để cho ai biết.. Ngọc Liên ( khi nghe xong liền rơi nước mắt và nghĩ: Mình đã làm sai chuyện gì, tại sao mình phải chịu như thế này??): -Vậy xin người hãy giúp con khống chế sức mạnh này Bất Lão Ông: - Từ nay con sẽ là đồ đệ của ta, ngày mai ta sẽ truyền võ công giúp con khống chế sức mạnh và con phải học hết được trong vòng 1 ngày.. Ngọc Liên: - Nhưng con không thể.. trong 1 ngày thật sự là con không thể! Bất Lão Ông: - Ta tin con sẽ làm được Ngọc Liên: -Vâng, Sư Phụ đồ đệ đã hiểu Bất Lão Ông: - Được rồi con đứng lên đi..Con tên gì?? Ngọc Liên: - Con tên Ngọc Liên là tiểu............. Dương Minh (bỗng đi vào và hỏi): Vị cô nương này đã khỏe rồi sao Sư Phụ?? Bất Lão Ông: - Từ nay con phải gọi là Sư Muội, Dương Minh: - Sư muội..Sư Phụ người đã nhận vị cô nương này làm đồ đệ!!( vừa nói vừa cảm thấy ngạc nhiên). Bất Lão Ông: - Không sai, sư muội này của con rất có cơ duyên với ta nên ta nhận làm đồ đệ... - Ngọc Liên đây cũng chính là người đã cứu con.. Ngọc Liên: - Là Sư Huynh sao!! Vậy sư muội xin cảm ơn sư huynh..Muội tên là Ngọc Liên mong huynh sẽ chỉ giáo cho muội... Dương Minh: - Không cần, phải chi ta không cứu cô...( nói và bỏ đi lạnh lùng) Ngọc Liên: - Sư Phụ sao Sư Huynh lại đeo mặt nạ?? Huynh ấy tên gì vậy Sư Phụ?? Bất Lão Ông: - Nó tên là Bạch Băng, từ nhỏ nó không thích để ai thấy mặt nên mới luôn đeo mặt nạ và lạnh lùng.. Ngọc Liên: -Vâng Sư Phụ, chắc huynh ấy không thích làm Sư huynh của con.. - Sư Phụ vậy con đi nghỉ ngơi đây, người cũng về nghỉ ngơi sớm.. Lát nữa con sẽ nấu cơm cho Sư Phụ...Trời vẫn còn sớm, con vẫn muốn ngủ nữa.. Bất Lão Ông: - Vậy thôi ta đi đây...( con nha đầu này thật là... vừa nói xong và cười) --------------------------------------------------------------------------------------------------- Trong Cung... ( Lúc này Mỹ Châu cũng đã lớn, và đang ngồi thêu áo trong Thiên Chân Cung thì Uyển Nhi đến) Uyển Nhi: - Hoàng Muội xin thỉnh an Hoàng Tỷ Mỹ Châu: - Hoàng Muội đứng lên đi.. Mới sáng sớm muội đã đến tìm ta có việc gì sao?? Uyển Nhi: - Chẳng lẽ phải có chuyện gì đó thì muội mới được đến Thiên Chân Cung của tỷ sao??? - Muội đến để cho Tỷ xem vòng ngọc mà Phụ Hoàng tặng muội... Mỹ Châu: - Rất là hợp với muội ( sau đó ngồi xuống thêu tiếp áo) Hành động này làm cho Uyển Nhi rất tức giận Uyển Nhi: Tỷ...tỷ, được làm tỷ sẽ biết tay muội muội này ( Nô tì của Uyển Nhi, từ ngoài chạy vào trong nói nhỏ rằng: Thưa Công Chúa,Hoàng Thượng đang đến) ( Uyển Nhi cười thầm đúng là cơ hội tốt cho ta) Uyển Nhi( tiến lại ngồi xuống với Mỹ Châu): - Hoàng Tỷ để muội giúp cho tỷ Mỹ Châu: - Không cần đâu tỷ tự làm được mà..( và vô tình đẩy nhẹ Uyển Nhi ra, không ngờ cô ta giả té làm chiếc vòng rơi xuống đất vỡ) Lúc này Hoàng Thượng đi vào.. Uyển Nhi: - Nếu tỷ thích chiếc vòng này tỷ có thể nói với muội, muội sẽ cho tỷ..Tại sao tỷ lại đẩy muội làm chiếc vòng mà Phụ Hoàng tặng cho muội đã bị... Hoàng Thượng: - Chuyện gì đã xảy ra?? Uyển Nhi: - Con xin tham kiến Phụ Hoàng Mỹ Châu: - Con tham kiến Phụ Hoàng!! Uyển Nhi: - Phụ Hoàng phải làm chủ cho con, Mỹ Châu tỷ ấy đã đẩy con, làm chiếc vòng Phụ Hoàng tặng con đã bị như thế này... - Con chỉ muốn giúp tỷ ấy,nhưng tỷ ấy lại đẩy con Mỹ Châu: - Tỷ không có, tỷ chỉ đẩy nhẹ muội ra.. Là muội cố ý làm chiếc vòng như vậy.? - Phụ Hoàng người phải tin con, con không có nói dối... --------------------------------------------------------------------------------------------------- Và các bạn hãy đón xem Ngọc Liên có thể học võ công khống chế sức mạnh trong một ngày không??. Liệu Hoàng Thượng có tin lời Mỹ Châu giải thích không??
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 14 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 27 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 37 Chương 39 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167
Chương sau