Chương trước
Chương sau
"Dương Phi, đi! Học thể dục." Diệp Giang đứng ở cửa ban kêu Dương Phi.

"Đã biết đã biết!"

Dương Phi biết nếu hắn đến trễ, nhất là tiết thể dục không biết sẽ bị thầy phạt thành cái dạng gì, dù có hối lỗi cũng không nhẹ nhàng hơn, vẫn là khép sách lại chạy tới sân thể dục chuẩn bị.

Thầy thể dục: "Hôm nay trước tiên chạy ba vòng, đi bộ một vòng, sau đó đến sân bóng rổ tập hợp."

Dứt lời tiếng kêu rên một đốn kêu lên, còn có người ở dưới chửi thề.

"Con mẹ nó tao thật sự sẽ tàn phế! Chạy ba vòng không tính đi, còn phải đến sân bóng thì không biết sẽ như nào đâu!"

"Chuẩn rồi, cứ một tiết thể dục chân tao rã liên tục hai ngày liền, vật vã qua hôm sau lại gặp một tiết nữa! Đúng là giết người. Chắc kiếp trước tao phải ghê gớm lắm mới có thể đuổi kịp yêu cầu của ổng!"

"Nếu tao mà có tội, luật pháp chế tài tao cũng chịu, còn hơn dính phải ông thầy thể dục này, đúng là tạo nghiệt mà!"

Dương Phi đứng ở hàng đầu, không dám ăn nói lung tung, chỉ có thể dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thầy thể dục, nếu ánh mắt có thể giết người, khả năng ông ta đã bị hắn chém mấy trăm nhát.

"Đội hình chuẩn! nam phía trước, nữ phía sau, chạy bộ!"

"Mẹ nó." Dương Phi trong lòng thầm mắng một câu.

"Dương Phi, tí nữa đi sờ cá* không?" Diệp Giang lên tiếng rủ rê.

* Sờ cá/mò cá: lười biếng trong công việc.

Nói là chạy bộ, kỳ thật thầy thể dục cũng không thể nào quản hết, mắt thấy tất cả mọi người đều chạy liền cho đạt, cụ thể ai ăn bớt vài vòng cũng không so đo, cũng rất nhiều học sinh lợi dụng điểm này trốn vào mấy chỗ trống khuất tầm ham chơi, đến khi ông nhìn đến liền đóng giả diễn viên làm bộ làm tịch, mặt mày ra vẻ nghiêm túc thở dốc hồng hộc như đã chạy một hồi lâu.

"Đừng đi, sao biết được cô chủ nhiệm có nổi hứng đi kiểm tra không? Đến lúc đó thấy đại biểu khóa trốn học, không chừng đem tao ra mắng một hồi." Để tiện cùng Diệp Giang nói chuyện, Dương Phi từ từ thả chậm tốc độ thành chạy bước nhỏ.

"Dương Phi, cậu từ khi nào cũng bắt đầu làm biếng vậy?" Lộ Miên ra sức đi chạy lên phía trước đuổi kịp hai người, kết quả vừa chuyển đầu, phát hiện Dương Phi cùng Diệp Giang thế nhưng đang bàn chuyện trốn tiết!

Diệp Giang: "Mày có gì khá hơn tao," Bàn Đào" ghim tao, chắc chắn không buông tha tao, mày xác định ổng sẽ không tiếp tục để mắt đến tao à? Tao cũng muốn trốn lắm."

Thầy họ Phan, có lẽ là rất nhiều học sinh đều chán ghét thầy giáo nghiêm khắc này, từ đó nên danh là "Bàn Đào".

Lộ Miên đồng ý đành buông bỏ: "Nói rất đúng, lần sau nhớ rủ tớ, tớ muốn tham gia!"

Dương Phi tán thành.

Phía bên kia vị "Bàn Đào" hô to: "Bên kia ba vị đồng học, chạy lên, đừng đi!"

Ba người liếc nhau, bắt đầu chậm rì rì tăng tốc.

Khóa thể dục cuối cùng cũng tan, Dương Phi liền lập tức nằm liệt trên chỗ ngồi.

Đồng học A: "Dương Phi, cô Diêm bảo cậu đến văn phòng, muốn cậu giúp chuẩn bị đồ dùng tiết sau."

"A! đi liền đây. " Dương Phi chống tay lên bàn dùng sức nâng người lên, cho dù trong lòng lại không tình nguyện, nhưng ai là đại biểu? Hắn chứ ai. Chủ nhiệm có mệnh lệnh cần thiết tuyệt đối phải phục tùng.

Trong văn phòng môn học hóa.

"Dương Phi, tiết sau phải dùng đến mô hình, em giúp cô chút, cô quay lại sau. "

"Vâng ạ, em đã biết." Dương Phi hí hoáy một hồi làm ra cái hình hộp.

"Báo cáo." Kiều Tuân đi bước vào đứng trước mặt Diêm Thanh. "Cô, cô có cồn không ạ? "

"Làm sao vậy?" Diêm Thanh ánh mắt chuyển hướng sang người Kiều Tuân.

"Em vừa rồi dọn đồ bất cẩn bị thương, em đến mượn cồn sát trùng ạ."

"Đưa cô nhìn xem."

Kiều Tuân giơ tay ra, lòng bàn tay xác thật có một vết xước không sâu nhưng lại khá dài, bốn phía còn đang vươn chút máu.

"Được, em tự bôi đi, cô đang chuẩn bị tiết sau."

Kiều Tuân nhìn thương tay của mình lại nhìn chai cồn trong tay, lâm vào thế lưỡng nan.

"Kiều Tuân, hay để tớ giúp cậu." Dương Phi buông hộp trong tay muốn đi đến lấy cồn.

Kiều Tuân ngất ngứ định cự tuyệt, nhưng có Diêm Thanh ở chỗ này, hơn nữa cậu cũng không tiện bôi thuốc một tay, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý rồi ngồi xuống.

"Cảm ơn."

"Đưa tay đây nào." Dương Phi nâng bàn tay có vết thương dài của Kiều Tuân, sau đó dùng tăm bông chấm cồn i-ốt ở trên tay cậu nhẹ nhàng lăn qua lăn lại.

"Tê, đau." Kiều Tuân đau đến mất hết sức lực muốn trượt tay xuống, nhưng lại bị Dương Phi gắt gao nắm lấy.

"Chịu đựng một chút, lát nữa sẽ đỡ đau."

Diêm Thanh: "Không nghĩ tới hai đại biểu lại có quan hệ tốt vậy."

Có lẽ là Kiều Tuân nhất thời sốt ruột, dẫn tới xưng hô ra khỏi miệng thay đổi lạ kì.

"Mẹ, con cùng cậu ấy quan hệ không có tốt!"

Dương Phi đứng hình, động tác trên tay khựng lại.

Mẹ?! Kiều Tuân là con của Diêm Thanh?! Tình huống gì đây?

Diêm Thanh nhìn Dương Phi tròn mắt ngạc nhiên cũng không biểu hiện gì kì quái, ngược lại bình tĩnh dặn dò hắn: "Em hiểu chuyện này mà đúng không? Đừng lan chuyện này ra giúp cô nhé?"

"Đã hiểu ạ, em đảm bảo không đi nói bậy!"

Tuy rằng ngoài miệng bảo đảm, nhưng Dương Phi vừa trở lại ban đã tìm Diệp Giang cùng Lộ Miên tiết lộ bí mật động trời.

Diệp Giang: "Ha? Kiều Tuân là con cô Diêm?! Tao chấn kinh rồi."

Dương Phi: "Chuyện này có gì đáng để lừa mày? Mày tốt nhất đừng có đi nhiều chuyện."

Diệp Giang: "Xời yên tâm đi, tao là kín miệng nhất rồi."

Diệp Giang tuy ngoài miệng thề thốt, nhưng không quá mấy ngày tin tức này liền phổ biến trong ban, không ngừng truyền tai người này người kia, chẳng qua không có đến tai Diêm Thanh, vì thế Dương Phi cũng không thèm so đo với Diệp Giang.

______

Tác giả có lời muốn nói: Gần nhất tạp văn nghiêm trọng, thật khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.