Trạch Lan gọi mấy tiếng mà không thấy Tiêu An trả lời, gọi mãi mà Tiêu An vẫn y như cũ im ru, Tiêu An hình như là đã ngủ rồi thì phải.
Rồi cậu có biết nhà của Tiêu An ở đâu mà đưa về cơ chứ?
Trạch Lan cố gắng một tay ôm Tiêu An đang say xỉn dựa vào cổ của mình, tay còn lại mò mẫm xem thử trên người của Tiêu An có điện thoại không.
Thôi xong, không có rồi.
Trạch Lan nói: “Này, nhà của cậu ở đâu? Mình mới đưa cậu về nhà được chứ.”
Tiêu An nói địa chỉ, không trả lời thêm gì nữa mà gục vào trên vai của Trạch Lan ngủ luôn.
Trạch Lan dìu Tiêu An đi bắt taxi, tuy say, nhưng cậu cảm thấy Tiêu An cũng còn phối hợp, không giống như người say đè người rất nặng khiến cậu khó lòng mà di chuyển được. Điều này làm cậu tưởng rằng Tiêu An vốn không hề say mà còn có thể tự đi được.
Tiêu An say không biết gì liền dựa vào người của Trạch Lan mà ngủ ngon lành. Trạch Lan cũng để im như thế không có đẩy ra, với lại bản thân của cậu cũng không cảm thấy khó chịu.
Đi hai mươi phút thì đến nhà của Tiêu An, Trạch Lan trả tiền taxi xong rồi dìu Tiêu An đi.
Đến nhà rồi, chỉ cần giao cho người nhà của Tiêu An là xong xuôi mọi chuyện. Nhưng mọi chuyện không được như là cậu nghĩ, cậu thấy căn nhà này tối thui, cửa thì đóng chặt hết, trong nhà chẳng có một bóng đèn nào được bật lên cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-mot-con-meo/2534351/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.