Sáng hôm sau.
Tiêu An tỉnh dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn gương mặt ngủ say của Trạch Lan, không chần chừ liền hôn lên đôi môi của Trạch Lan, cậu liền tách ra ngay, không hề cố ý lưu luyến lâu thêm dù chỉ một chút. Tiêu An thừa biết, bản thân là loại người như thế nào, nên không dám tham lam.
Tay bị Trạch Lan nằm lên đến tê không có cảm giác, nhưng Tiêu An lại thích cảm giác này, bởi vì đêm qua Trạch Lan gối lên tay cậu ngủ ma.
Ngồi dậy, ngón tay Tiêu An vẫn là không nhịn được phải chọt nhẹ vào má Trạch Lan một cái, rồi cậu mỉm cười như không.
Thật muốn làm như vậy mãi.
Tiêu An liền dừng lại hành động trêu trọc Trạch Lan, cậu đưa tay chống trán, “Mày đừng tham lam nữa.”
Tiêu An miễn cưỡng rời giường. Cậu biết bản thân rất tham lam, nếu cậu còn làm thêm những hành động như vậy, thì bản thân sẽ chẳng thể nào nhịn được muốn đem Trạch Lan ra làm hết đủ mọi thứ trò, những suy nghĩ xấu xa không ngừng hiện lên trong đầu Tiêu An.
Hôm qua phải nói thật may mắn với Tiêu An, không ngoài dự đoán, Trạch Lan vẫn rất dễ mềm lòng quan tâm cậu như trước. Ngã vào người của Trạch Lan cũng chính là cố tình, vì Tiêu An biết rằng, Trạch Lan sẽ không bỏ cậu mà đi như thế.
Nút thắt đè nặng trong lòng cậu cũng đã được gỡ, mọi chuyện sẽ bắt đầu lại tốt đẹp thôi.
Trạch Lan tỉnh dậy thấy chỉ còn mỗi một mình mình ở trên giường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-mot-con-meo/2534349/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.