Edit: Bồ Đề Ngọc Trai
“Tôi không thể để bọn họ tìm ra được, bọn họ sẽ đánh chết tôi mất!”
Đôi mắt to đen láy đáng thương của Doãn Hoan chớp chớp nhìn anh, thấy anh nhìn chằm chằm mình không nói gì, trong lòng Doãn Hoan không ngừng lo lắng, mắt lập tức thấy quả xoài mình vừa mua trên đường thì trong lòng vui vẻ.
Cô cầm quả xoài đưa qua, rất cẩn thận hỏi:
“Anh trai nhỏ, anh ăn xoài không? Khá ngọt đó!”
Lục Hoài Vũ: “………”
Nhìn dáng vẻ ân cần nịnh nọt kia của Doãn Hoan, rốt cuộc anh cũng không căng thẳng được, sắc mặt buông lỏng, bất đắc dĩ hỏi:
“Vậy bây giờ cậu muốn làm sao?”
Doãn Hoan cong khóe miệng, đôi mắt xoay tròn tuần tra một vòng trong nhà, sau đó cười nói:
“Một mình cậu ở căn nhà lớn như vậy không sợ sao?”
Ánh mắt Lục Hoài Vũ đột nhiên thay đổi, nhíu mày nghiêng người dựa vào lưng ghế sô pha, cười nhẹ nhìn cô.
Doãn Hoan bị anh nhìn mà mặt đỏ hết lên, trong lòng thầm oán, anh đang làm gì vậy? Đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì không đồng ý, nhìn chằm chằm cô như vậy làm cô xấu hổ quá!
“Rốt cuộc được hay không được đây?”
Doãn Hoan bĩu môi nửa xấu hổ nửa buồn bực nói.
“Có thể, nhưng mà tôi có điều kiện.”
Lục Hoài Vũ đột nhiên đứng dậy đến gần cô, Doãn Hoan hoảng sợ, mạnh mẽ chạy trốn về phía sau một khoảng, thấy mặt anh gần trong gang tấc thì khó khăn nói:
“Điều…. Điều kiện gì vậy?”
“Làm trợ lý cho tôi.” Lục Hoài Vũ nói xong lại bổ sung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-khong-the-giau/247994/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.