Kiều Diệc Khê xem xong video của Chu Minh Tự, vẫn còn sót lại xúc động, tất nhiên cảm thấy bản thân không thể bình thản đón nhận nó từ cậu.
Đúng lúc sinh nhật Chu Minh Tự cũng gần kề, hơn nữa cuộc thi esport cũng sắp bắt đầu, cô nghĩ lại nghĩ, dự định mua cho cậu một cái bàn phím.
Dù sao thì ngoại trừ trò chơi, cô rất không rõ cậu còn thích cái gì không.
Mà đối với mấy chàng trai thích chơi game, điều ước đơn giản chính là những cái đó ―― máy tính tốt, bàn phím cơ thoải mái, con chuột thao tác mượt.
Máy tính của Chu Minh Tự đã đủ tốt, trừ phi cô sẵn lòng quét sạch tiền dành dụm của mình, không thì tính khả thi của việc mua máy tính không lớn bao nhiêu.
Con chuột khá rẻ, huống hồ tặng một con chuột nhỏ vào dịp sinh nhật cũng quá hẹp hòi rồi.
Cứ như vậy, sau khi loại trừ mấy cách nghĩ, cô quyết định mua cho cậu một cái bàn phím.
Tuy bàn phím kia của Chu Minh Tự có vẻ khá mới, không có nhu cầu đổi cái mới ngay bây giờ, nhưng kiểu dáng của bàn phím thì đen như than, Kiều Diệc Khê là một người nhan khống tất nhiên cảm thấy còn có một con đường sống khác.
Nếu không phải đôi tay của Chu Minh Tự suốt ngày đặt lên nó, ở mức độ nào đó cũng xem như là tăng thêm vẻ đẹp cho cái bàn phím, nếu không thì bàn phím đó còn đơn điệu nặng nề hơn.
Nói làm là làm, Kiều Diệc Khê lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-tung-giay/502959/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.