Nhìn Chu Minh Tự ăn sushi rất nghiêm túc, hình như hiệu quả lần thử nghiệm này cũng không tệ lắm.
Kiều Diệc Khê lấy thêm đôi đũa, ngồi đối diện cậu ăn sushi.
Chưa ăn được mấy miếng, cái bụng nhỏ bỗng nhiên bị đau.
Kiều Diệc Khê ôm bụng.
Chiếc đũa trong tay Chu Minh Tự sững lại một lúc, nhìn cô: “Sushi có độc??”
???
Kiều Diệc Khê: “Trong mắt cậu tớ rốt cuộc là loại người gì chứ, hạ độc vào sushi cho bạn bè ăn thì không nói, bản thân còn ăn thêm mấy miếng? Cái này không chỉ là ác độc, còn hơi ngu đúng không?”
Chu Minh Tự sững lại một lúc.
“Vậy cậu che bụng làm gì.”
“Có lẽ dì cả của tớ sắp đến,” cô tận lực uyển chuyển nói, “Cậu hiểu mà, một tháng luôn có mấy ngày như vậy.”
Chu Minh Tự: “……”
Ngay sau đó, cậu hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
―― Còn có thể làm sao bây giờ, giữ ấm nhiều, chịu đựng thôi.
Cô vốn muốn nói như vậy, nhưng nghĩ lại một chút, ngón tay lướt qua cái ly rồi đảo một vòng trên mép ly, rất có hứng thú hỏi cậu.
“Cậu cảm thấy thế nào?”
Hình như Chu Minh Tự chưa bị cái gì làm khó qua, trong lúc nhất thời không trả lời được.
Dưới ánh nhìn chăm chú pha lẫn vẻ hứng thú của cô, cậu đưa ra đáp án duy nhất có thể xem là cực kỳ quen thuộc.
“Nhiều……”
Kiều Diệc Khê không chờ cậu nói xong, bắt đầu giành trả lời: “Uống nhiều nước ấm?”
Nhìn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-tung-giay/502958/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.