—— Cậu ấy không ăn rau thơm.
Không khí của cả bàn cứ vậy mà đông cứng lại, mọi người đứng ở đó bốn mắt nhìn nhau, như bị hù dọa, không biết nên nói gì mới phải.
Chu Minh Tự đây là…… Tức giận sao?
Đến khi người phục vụ với bàn tay run rẩy chen vào giữa Tề Cam và Kiều Diệc Khê: “Ngại quá, chờ lâu rồi, có thể làm phiền cho tôi đặt nồi xuống trước không?”
Kiều Diệc Khê vội vàng tránh sang bên cạnh, “Anh lên đi anh lên đi.”
Người phục vụ đi rồi, bầu không khí của cả bàn mới hơi ấm lên.
Trịnh Hòa vội vàng ra hoà giải: “Cái kia, bởi vì đợi lát nữa chúng tớ còn phải về chơi game lên điểm, nên chắc cậu ấy hơi sốt ruột, muốn sớm một chút đi vào chủ đề chính.”
Mọi người sôi nổi phụ họa theo.
“Tớ cũng sốt ruột, tớ cũng đói bụng rồi ha ha ha!”
“Đúng vậy, vất vả cả buổi trưa mọi người cũng mệt rồi, mau ngồi đi.”
“Các cậu ai uống Coca? Ai uống Fanta nào?”
……
Mọi người cậu một chữ tớ một câu, không khí lúc này mới lại nóng lên, Kiều Diệc Khê kéo Hướng Mộc đi phối nước chấm.
Ở khu gia vị, trong lòng của Hướng Mộc vẫn còn sợ hãi, “Vừa rồi Chu Minh Tự đúng là làm tớ hơi sợ, tớ cũng không dám nói chuyện.”
Kiều Diệc Khê múc muỗng tương hải sản, “Trì hoãn cả buổi trưa, cậu ấy còn muốn vội vàng về chơi game, chắc chắn có chút bực rồi.”
“Cũng đúng, chàng trai kia dong dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-tung-giay/502944/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.