Chu Minh Tự kịp thời buông tay xuống, vạt áo rơi xuống, che đi vòng eo cậu.
Sau khi hỏi xong vấn đề kia thì Kiều Diệc Khê lập tức hối hận, Chu Minh Tự năm nay năm nhất, chắc chắn cũng không kém cô bao nhiêu, vậy mà cô lại hỏi người ta có phải là năm tuổi không……
Hoặc là 12, hoặc là 24 tuổi, nghĩ như thế nào cũng chẳng liên quan đến tuổi tác cậu ấy.
…… Rốt cuộc là vừa nãy cô nghĩ gì chứ.
Quả nhiên, vào lúc này chàng trai mới trầm giọng trả lời cô.
“Kiều Diệc Khê, tôi và cậu lớn như nhau.”
Cô giơ tay, che lại cái môi, làm bộ làm tịch ho hai cái, “À, vậy à.”
Trong phòng yên tĩnh vài giây, chỉ có tiếng máy lạnh không ngừng chuyển động, khí lạnh phả xuống, bay bay trên mặt đất.
Một lúc sau, giọng nói của chàng trai lại vang lên, mang theo một chút khàn khàn bất đắc dĩ.
“Là mẹ tôi mua.”
Cũng đúng, nhìn phong cách đầy lãnh đạm kia của cậu, có lẽ là không tự mua quần lót màu đỏ sậm để mặc đâu.
Cô vốn muốn nói màu đỏ có gì không tốt, chiêu tài chiêu phúc còn trừ tà, nghĩ lại thì, hình như lúc này không phải là thời cơ để tiếp tục đề tài này.
Ánh mắt của cô chợt sáng lên, dùng ngón tay đẩy gáy sách một cái, lúc này mới nhỏ giọng “thừa nhận sai lầm”.
“Cũng là tớ nông nổi.”
May mắn thay, mẹ Chu kịp thời giải cứu bầu không khí làm người khác hít thở không thông, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-tung-giay/502942/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.