Chương trước
Chương sau
Sau khi MC giới thiệu chương trình, Kiều Diệc Khê cũng đặt xong cây đàn, nhìn thoáng qua bên cạnh.

Ca sĩ dự bị đứng ngay bên người cô, chắc cũng vừa biết tình huống ngoài ý muốn kia, cho nên nhìn thấy cô cũng không bất ngờ lắm, chỉ gật đầu, ý bảo cô có thể bắt đầu.

Cô nhìn lướt qua bản nhạc, đè xuống sự khẩn trương mà hoàn cảnh xa lạ đem tới, nhắm mắt, cây vĩ lướt nhẹ qua dây đàn ——

Chu Minh Tự đứng ở vị trí này, là một góc độ hoàn hảo để thưởng thức.

Cô gái hơi ngẩng đầu, chiếc cổ thon dài, làn da tinh tế, trắng nõn dưới ánh đèn, môi hồng, giống như búp bê chỉ được bày bán trong tủ kính.

Tóc dài buông lơi một bên, khuỷu tay nâng cao, cây đàn được đặt trên làn váy màu tím nhạt trải trên sân khấu, làm cho những nếp gấp váy bung xõa không theo quy luật.

Cô rất hợp với màu tím của cảnh tượng lúc này, ôn nhu, lại mang theo một loại lịch sự tao nhã thần bí.

Cậu không nghe hiểu cô có đàn hay hay không, chỉ cảm thấy những nốt nhạc tuôn ra ngoài vô cùng dễ nghe, hoàn toàn không thể phát hiện ra cô là người cứu nguy năm phút trước.

Khán giả ngồi ở hàng ghế phía trước cũng phát hiện ra chút manh mối.

“Ai, đây là người vừa chơi ván trượt kia sao?”

“Tôi cũng cảm thấy giống, nhưng không dám nói……”

“Là cô ấy là cô ấy, sợi dây màu ở bím tóc, có nhìn thấy không!”

“Một người gánh hai tiết mục? Này cũng quá trâu bò rồi ha ha ha ha.”

Đám sinh viên năm ba xem náo nhiệt cũng bắt chước vỗ tay cảm thán: “Cả sân khấu MVP chính là cô ấy, đây là học muội quý báu gì thế này.”

Sau khi đoạn diễn tấu hơn mười giây trôi qua, Kiều Diệc Khê chậm rãi dừng lại, một lần nữa đem sân khấu trả lại cho ca sĩ.

Tình cờ gặp phải tình huống này, cô cũng xem như là làm người tốt việc tốt để tích góp chút nhân phẩm cho bản thân.

Lúc ca sĩ trình diễn bài hát, cô cũng ở bên cạnh đong đưa nhẹ nhàng theo tiết tấu, sau khi cả bài hát kết thúc mới xách làn váy rời khỏi chỗ đó.

Trước khi lên sân khấu không có giày cao gót cho cô mang, dưới tình thế khẩn cấp kia, cô đá văng đôi giày thể thao dưới chân, để chân trần bước lên sân khấu.

Nhưng may mắn thay, toàn bộ quá trình đều ngồi trên ghế, nên cô ở trên sân khấu cũng không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng lúc xuống bậc thang thì có hơi loạng choạng, cô phải cố gắng kiễng gót chân để tránh dẫm phải mấy đồ vật như cây đinh, còn phải xách váy nhìn đường đi dưới chân.

Lúc xuống bậc thang cuối cùng, có người vội vã thúc giục, mắt cá chân của cô hơi mềm, lập tức lảo đảo sang phía bên cạnh hai bước.

Bất chợt có đôi tay kịp lúc nâng khuỷu tay cô lên.

Kiều Diệc Khê dựa vào mùi hương quen thuộc, ngửi mùi hương liền biết Chu Minh Tự, vừa ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên không sai.

Cô đứng thẳng người, mỉm cười nhìn cậu.

“Cậu vừa nãy luôn ở dưới đài xem sao?”

Cậu gật đầu, đầu mày nhẹ nhàng nhếch lên: “Đúng là nhìn không ra là lên ngay lúc đó.”

Biểu diễn hoàn toàn không lấn áp người khác, lại còn ở một bên tăng thêm độ hấp dẫn cho sân khấu.

“Đây là đang khen tớ?” Cô rất hưởng thụ, nghiêng nghiêng đầu, “Sau này lúc chơi game nếu cậu cũng có thể cho tớ khẳng định như vậy thì tốt rồi.”

Cô, một con gà mờ chất lượng tốt có một ước muốn, một người chơi dở muốn xưng bá game PUBG.

Cậu cười, cũng thuận theo lời cô lên tiếng: “Cậu chơi trò chơi cũng khá tốt.”

Tuy cô không tin lắm, nhưng cũng tò mò cậu sẽ nói thế nào, “Đúng không, tốt chỗ nào?”

“Để cho kẻ địch xem như bia ngắm sống.”

“……?”

Đêm đó, vào lúc sau khi trở về, diễn đàn của trường học hơi bùng nổ.

Nguyên nhân gây ra là vì có người đăng một bài đăng như thế này: 【 Tiểu tỷ tỷ trượt ván mặc váy tím kia, tôi muốn làm quen với cậu. 】

Ở bên dưới lục tục có bình luận phản hồi, có rất nhiều người lúc biết cô mới trượt xong ván trượt lại đi kéo đàn, cũng thể hiện một chút sự khiếp sợ của mình.

【 Vì sao người khác vừa vào trường đã cầm được hai tiết mục lớn, tôi bây giờ đã năm ba vẫn chưa ai tìm đến cửa? 】

Sau đó chủ bài đăng lại đăng tấm ảnh bằng chứng lên, một tấm hình chụp lúc cô đang ngược gió rong ruổi trên tấm ván, mái tóc dài ở phía sau tung bay phấp phới. Một tấm khác là lúc cô ngồi kéo đàn trên sân khấu, mái tóc mềm mại dịu dàng xõa bên vai.

Chủ bài đăng lại nói: 【 Nếu có ai biết phương thức liên hệ của cô ấy xin hãy cho tôi được chứ, tôi thành công chắc chắn có hậu tạ. 】

Ba trang nằm ở phía sau đi kèm với bài đăng kia, mắt kính của người giấu mặt tốt bụng nào đó chợt sáng lên, gõ xuống nội dung: 【 Cô ấy là người trường cấp 3 chúng tôi, biệt hiệu được người khác tặng là kẹo ngọt cool ngầu, theo như hiểu biết của tôi thì, bây giờ chưa có bạn trai. 】

Chủ bài đăng lập tức hùng hồn dõng dạc, bắt đầu dò hỏi đến chuyện cấp 3 của cô, còn muốn biết cụ thể cô ở trường nào lớp nào, còn nói có thời gian sẽ đến lớp tìm cô.

“Bây giờ có một số chàng trai càng ngày càng đáng sợ, đội mũ yêu thích rồi bàn tán đến tận chân tơ kẽ tóc cuộc sống hằng ngày của người khác,” Thư Nhiên vừa xem bài đăng vừa mắng mỏ, “Cậu ta nói nếu cậu không muốn, sẽ theo đuổi đến khi cậu muốn mới thôi. Cậu ta có biết nếu bản thân không phải soái ca, nếu cậu không muốn, thì đây là lì lợm la liếm cộng thêm quấy rối không??”

Hướng Mộc: “Chắc còn cảm thấy bản thân đặc biệt tình thâm bất thọ (*).”

(*) Tình thâm bất thọ là chỉ càng lún sâu vào tình cảm thì càng không bền lâu.

Nguyễn Âm Thư không biết nhìn thấy cái gì, ôm di động ngồi một bên cười khanh khách: “Cậu ta lại đăng bài mới, cậu ta nói, ánh mắt đầu tiên lúc nhìn thấy cậu đã bị cậu hút sâu vào rồi.”

Kiều Diệc Khê cũng bị loại từ ngữ dùng để làm quen kết bạn từ những năm 80 làm cho hoảng sợ, ồ một cái.

“Vậy hoá ra tớ còn là cục nam châm sao.”

Nguyễn Âm Thư: “Vậy cậu chuẩn bị làm thế nào đây?”

“Làm thế nào?” Cô úp ngược di động, vừa kiên quyết lại dứt khoát, “Ngày mai đi khử từ.”

Thư Nhiên cười đến nấc cụt.

Sau đó, lúc cô đi cùng đám Chu Minh Tự ngao du trong PUBG, lúc này tâm tình mới bình phục được một chút.

Mang tai nghe vào, đánh đến trận chung kết, cô đang thưởng thức sắc trời màu tím mà cô hiếm gặp trong game, chợt nghe được giọng nói của Chu Minh Tự.

“Phía trước có người.”

Kiều Diệc Khê nhìn về phía trước, mênh mông bát ngát, cây cỏ và bầu trời giao nhau, một màu xanh dào dạt, yên bình tĩnh lặng.

Có người sao??

Chu Minh Tự ngắm phong cảnh: sau hòn đá có người, sau cây có người, trong phòng có người, chỗ ngoặt, chết hết rồi.

Cô ngắm phong cảnh: hòn đá giống y như thật, tiếng bước chân đạp lên đám cỏ rất trong trẻo, lá cây thật xanh, a, nơi này không có ai sao?

……

Cô cảm thấy bản thân không thể như vậy, cô muốn tiến bộ, vì thế quay sang hỏi: “Người ở đâu vậy?”

Chu Minh Tự: “Sau cây 75 độ.”

Cô chuyển góc sang 75 độ, sau đó nghi ngờ bản thân và Chu Minh Tự chắc không chơi cùng một trò chơi.

Có lẽ cậu cảm thấy cô còn sững sờ, nhắc nhở lần nữa: “Cậu mở ống ngắm xem.”

Kiều Diệc Khê mở ống ngắm, lúc phóng đại bụi cây lập tức làm cô hoảng sợ, giây tiếp theo sau đó, bằng bằng hai tiếng, cô trúng hai viên đạn.

Sau khi quỳ sát đất băng bó, cô bắt đầu điên cuồng truy lùng, cảm thấy thù này không báo thì không phải quân tử.

“Ở đâu ở đâu, người ở đâu?”

Sau đó cô bị hạ gục.

……?

May mắn là lúc cô bị hạ, Chu Minh Tự cũng vừa hạ gục người kia, cô cũng tránh được bị bổ thêm vài phát súng, được người khác đỡ lên trong làn khói.

Sau khi làm đầy thanh máu, một mình cô phiền muộn, hỏi bọn họ: “Tớ có một vấn đề rất chân thành.”

“Ừm?” Chàng trai phát ra đơn âm tiết, giọng trầm thấp.

“Tớ chơi trò chơi gà như vậy, các cậu làm sao mới có thể chịu đựng dẫn theo tớ đi đánh vậy?”

Cô nghĩ rằng, gà mờ —— ước chừng là một loại thiên phú, không cần lý do.

Đánh với bạn bè còn tốt một chút, cô chưa bao giờ ghép với người lạ, chính là sợ sau khi đào hố người khác sẽ bị người ta mắng điên cuồng.

Chu Minh Tự nói, “Còn được.”

Kiều Diệc Khê không hiểu ý của cậu lắm: “A?”

Mã Kỳ Thành ở bên cạnh bổ sung thêm: “Cậu ấy nói còn được, dùng sức nhẫn nhịn thì sẽ qua.”

“……”

Chu Minh Tự điều chỉnh tai nghe một chút, rũ mắt cười, tiếng cười truyền đến bên cô.

Cũng không biết có gì buồn cười.

“Này, nói thật nha,” lúc này Mã Kỳ Thành mới đứng đắn một chút, “em Kiều, cậu không phát hiện cậu là cá chép vòng bo sao?”

Vòng bo do trò chơi đặt ra, theo thời gian trôi qua, diện tích che phủ của vòng bo càng ngày càng rộng, người ở trong khu vực này sẽ từ từ mất máu, chỉ có chạy khỏi khu vực này mới không bị chất độc làm mất máu.

Trong một trận, khu vực này sẽ quét rất nhiều lần, mỗi lần trước khi khu vực mở rộng đều cho người chơi vài phút để chạy vào khu an toàn, bởi vì càng gần cuối thì chất độc càng nhiều, mất máu càng nhiều, không chạy thoát khỏi khu vực này rất dễ bị độc chết.

Phó Thu cũng nói: “Ở trận trước, bởi vì Mã Kỳ Thành nhặt đồ nên chạy chậm, rõ ràng chỉ còn một chút là có thể vào khu an toàn, kết quả vẫn bị độc chết.”

“Nhưng chỉ cần đánh cùng cậu, 80% khu an toàn sẽ quét sang phía chúng ta.”

Khu vực bên ngoài vòng bo là khu an toàn, khu an toàn quét rất tùy ý, nếu vận khí của cậu tốt thì sẽ quét lên mặt cậu, kẻ địch sẽ chạy về phía của cậu.

Nếu vận khí không tốt thì cậu sẽ ở trong khu vực ngược lại, có lẽ lúc cậu vừa chạy thoát vòng bo để tiến vào khu an toàn cũng là lúc bị kẻ địch bắn chết.

Sau khi được bọn họ nhắc nhở, Kiều Diệc Khê mới phát hiện hình như đúng là như vậy thật, mỗi lần đến trận chung kết thì bọn họ không cần điên cuồng chạy khỏi vòng bo, trên cơ bản là đứng ở chỗ nào thì chỗ đó là khu an toàn.

Đến cuối cùng, Chu Minh Tự nói.

“Cho nên dẫn theo cậu đánh…… Vẫn có chỗ tốt.”

///

Sau khi đợt huấn luyện quân sự chấm dứt, cũng là lúc còn một tuần nghỉ mới đi học, Kiều Diệc Khê như được đại xá mà ngủ nướng thêm vài giấc, ngủ một mạch đến 9 giờ rưỡi mới thức dậy.

Buổi sáng hôm đó, sau khi mọi người trong phòng đã thức dậy, cô mới phát hiện giường của Hướng Mộc trống trơn.

“Hướng Mộc đi đâu vậy? Sao sớm như vậy đã đi rồi?”

Thư Nhiên: “Đi yêu đương rồi.”

Kiều Diệc Khê: “Yêu đương? Chuyện khi nào thế??”

“Đã sớm yêu đương rồi, bây giờ cũng sắp một tháng,” Thư Nhiên đang nấu mì trên bàn, “Lần trước cậu ấy có nói ở phòng ngủ, cậu đeo tai nghe nên không nghe.”

“Cậu ấy ở bên nhau với ai?”

“Thì là người tình nguyện lần trước trải giường chiếu cho cậu ấy, nhớ không, tên là Đinh Huyền.” Thư Nhiên nói, “Thật ra thì tớ cảm thấy không đáng tin lắm, có trời mới biết được loại người tình nguyện này một ngày phục vụ bao nhiêu người thêm bao nhiêu số WeChat, hơn nữa còn đặc biệt ân cần với Tiểu Mộc.”

“Nhưng cũng có nữ sinh ăn loại này, không sao cả, cậu ấy thích là được.”

Vừa vào đại học, biết bao nhiêu chàng trai còn chưa chơi đủ, cũng không chỉ có một người hai người rải thính khắp nơi để bắt mấy cô gái.

Cũng ngày hôm đó, sau khi Hướng Mộc quay về, khóe mắt của Kiều Diệc Khê mới phát hiện trên bàn của cô ấy có viên đá thủy tinh hình trái tim, một đám trong phòng ngủ đều cười nhạo cô ấy, tự cô ấy cũng nói: “Anh ấy nói lúc đi dạo trong chợ thấy cái này, chủ tiệm nói đây là thủy tinh từ thiên nhiên, rất khó để phát triển thành hình thù như vậy, nên anh ấy mua cho tớ.”

Kiều Diệc Khê cảm thấy Đinh Huyền cũng có tâm, cho nên vào hai tuần sau, lúc cô đi dạo phố nhìn thấy vật giống vậy cũng không để ý nhiều, chỉ nghĩ chắc là đụng hàng.

Trên chiếc bàn trong cửa hàng bán trang sức nhỏ, có trưng bày một loạt thủy tinh hình trái tim, đủ mọi màu sắc, rực rỡ muôn màu, cô đoán những thứ này chắc là nhân tạo?

Còn có chàng trai đứng bên cạnh gọi điện thoại: “Này bảo bối, ngày mai sinh nhật em, anh đã chuẩn bị quà cho em, em nhất định sẽ thích, là bảo vật trăm năm khó gặp đấy.”

Cho đến năm ngày sau, tất cả đều bùng nổ, cô vừa quay về phòng ngủ đã nghe được Thư Nhiên và Âm Thư đang chửi ầm lên: “Đây là loại tra nam gì chứ? Con mẹ nó chứ quà tặng giống nhau như đúc kia đem đi tặng bảy tám người, sao nào, cả thế hệ tra nam bọn họ đều bán sỉ thủy tinh sao?? Vậy thì cũng thôi đi, anh ta còn vay tiền cậu có biết không, anh ta đi tìm Tiểu Mộc hỏi vay năm ngàn tệ, tớ cũng không biết có khả năng lấy về hay không.”

Kiều Diệc Khê sửng sốt: “Có ý gì, Đinh Huyền tặng rất nhiều người thủy tinh hình trái tim sao?”

“Đúng vậy, mấy hôm trước anh ta còn để cho Tiểu Mộc leo cây để đi ăn sinh nhật của người phụ nữ khác, Tiểu Mộc thấy được từ vòng bạn bè của người khác.”

“Chia tay đi, còn do dự cái gì.”

“Tiểu Mộc đã nói với anh ta rồi, tay nhất định phải chia, tiền cũng phải lấy lại.” Thư Nhiên nói, “Tiểu Mộc không biết cãi lộn, tớ nói nếu xảy ra vấn đề gì thì nhắn tin cho tớ, chị em chống lưng cho cậu ấy.”

Kiều Diệc Khê cười, “Được đó.”

Năm ngàn đối với sinh viên mà nói cũng không phải ít, huống chi tiền này còn xài trên người tra nam.

Không bao lâu, Hướng Mộc nhắn tin cầu cứu: 【 Miệng lưỡi tra nam quá trơn tru, tới cứu viện tớ. 】

Lúc đám Kiều Diệc Khê chạy tới, Đinh Huyền đang dạt dào tình cảm nói: “Anh thật sự rất thích em, cũng không muốn lừa gạt tiền của em, đối với các cô ấy chỉ là chơi chơi, nhưng làm đàn ông cũng cần chịu trách nhiệm.”

Đúng là dáng vẻ giả bộ điển hình của tra nam sống, chơi chiêu bài tình cảm, mưu toan chứng minh mình vô tội.

Anh ta ôm ngực, giống như đang đọc văn diễn cảm: “Vào khoảnh khắc em nắm tay anh, là thật sự bắt được tim anh.”

Kiều Diệc Khê cũng khá tò mò, giơ bức ảnh chụp anh ta và người khác lên, ôn tồn dò hỏi ——

“Vậy xin hỏi ngài là rết tinh hay là Quan Âm nghìn tay, hay đến từ ngoài hành tinh, nếu không thì sao lại có nhiều đôi tay như vậy, còn có nhiều trái tim như vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.