Cho đến lúc huấn luyện viên quay về đội ngũ, Chu Minh Tự cũng rời đi, Kiều Diệc Khê còn có chút chưa kịp phản ứng.
Lúc tiếng chuông gõ một cái báo hiệu mọi người nghỉ ngơi, cô nhanh chóng chạy đến tàng cây chiếm một vị trí râm mát, sau đó đút tay vào túi sờ soạng.
Đúng thật là một tờ khăn giấy, một tờ nho nhỏ hình chữ nhật, mang theo một chút hương vị của trái chanh.
Thư Nhiên ngồi xếp bằng bên cạnh cô, kêu to một tiếng, “Vừa nãy cậu hỏi tớ tìm khăn giấy đúng không?”
Mở bịch khăn giấy rồi kéo ra một tờ, đưa cho cô: “Nè.”
Bàn tay vừa đưa qua, Thư Nhiên ngừng một chút: “Chỗ này của cậu không phải có giấy rồi sao? Còn tìm tớ làm gì?”
Kiều Diệc Khê không nói chuyện, nhìn về hai hàng ngũ phương trận ở phía trước.
Có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của chàng trai, tấm lưng thẳng tắp, bờ vai rộng lớn.
Sợi tóc bị nhuộm màu bởi ánh nắng, làm sườn mặt ánh lên màu vàng kim.
///
Lúc kỳ huấn luyện quân sự còn ba ngày là kết thúc, ký túc xá 522 mà Kiều Diệc Khê ở muốn chuẩn bị ăn mừng một chút.
Phương thức ăn mừng là…… Bốn người chơi với nhau một ván ăn gà.
Nguyễn Âm Thư và Hướng Mộc đều là người mới, trình độ của Thư Nhiên thì tốt hơn Kiều Diệc Khê một chút, nhưng cũng chỉ tốt hơn một chút mà thôi, cũng chẳng khác gì trình độ của mấy người gà mờ mổ xẻ lẫn nhau.
Kiều Diệc Khê thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-tung-giay/502928/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.