Mười giờ tối, đã đến giờ đi ngủ rồi mà bên ngoài hành lang, tiếng xì xầm của mấy cậu học sinh vẫn văng vẳng truyền vào bên trong phòng kí túc của Phó Quan Thượng khiến cho anh khó chịu, ngồi học mà không tài nào tập trung nổi.
“Lũ này còn đang tụ tập gì ngoài hành lang vậy? Không sơ bị bắt phạt cả lũ sao?”
Bất ngờ thay, khi anh mở cẳ nhòm đầu ra bên ngoài định mắng người, một nhân vật đang góp vui với hội nhóm nam sinh đang tám chuyện còn có cả thầy giám thị đáng lẽ ra giờ này đã phải cầm thước đi rượt từng tên một vì tội làm ồn trong kí túc.
“Thầy vừa mới hóng được tin này ở bên trong thị trấn xong, chuẩn bị tinh thần đi, vì tin này có thể gây sốc đấy.”
Đèn điện ngoài hành lang đều đã tắt đi phân nửa để tiết kiệm điện cho nhà trường, không gian tối tăm lại vì không khí ẩm buốt của khu rừng nguyên sinh bao quanh mà càng trở nên u ám, hiện tại, trên hành lang kí túc xá giống hệt như là một khung cảnh ở trong một bộ truyện kinh dị vậy.
“Không chỉ có một vài người thôi đâu, mà cả thị trấn đều đã tận mắt nhìn thấy con quái vật này. Cả người nó đều dầm dề toàn là nước, mái tóc rối tung lên màu trong suốt, làn da trắng bệch như tử thi, và đặc biệt nhất chính là… đôi mắt của nó phát sáng trong ban đêm!”
Ừ thì quái vật. Phó Quan Thượng ư hử đứng dựa ở ngoài cửa phòng.
Có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-thich-em-nhieu/2840286/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.