“Ây gù. Hết mưa rồi. Này, khênh nốt mấy cái bao hàng này lên tàu đi! Nhanh lên, chúng ta chuẩn bị xuất phát!”
“Thật hết chịu nổi! Tại sao chúng ta lại phải đi vào trong ban đêm chứ? Giờ này người ta đều đã đi ngủ, còn chúng ta thì lại phải làm việc quần quật.”
“Cậu còn dám nói ra câu đó sao?! Tuần trước chính tên nào làm sai số khiến cho việc vận chuyển bị ngừng trệ. Hôm nay lại hạn cuối cùng rồi, nếu chúng ta không chở đống hàng này đi đến cửa khẩu là không thể xuất khẩu được đâu!”
Sau khi mắng một trận xối xả vào mặt của người cấp dưới, người quản lí lấy một đầu khăn bông đang vắt trên cổ ra lau mồ hôi rồi cằn nhằn vì cậu ta khênh hàng chậm quá. Bỗng đằng sau lưng ông ta, từ bên trong cánh rừng có hai người, một nam một nữ bước ra.
“Xin lỗi.” Phó Quan Thượng đeo một chiếc ba lô ở sau lưng, một tay anh nắm lấy tay của Nhiếp Mạch Khanh, cúi đầu mỉm cười gượng gạo với người quản lí ấy: “Chúng cháu có thể đi nhờ tàu được không ạ?”
…
Con tàu chuyên chở hàng hóa đã rút neo lên rồi bắt đầu di chuyển, chậm rãi tiến ra bên ngoài biển lớn. Ở trên boong tàu, người quản lí rút một điếu thuốc lá rồi châm lửa, đưa lên miệng rít vào một hơi thật mạnh rồi từ từ nhả khói.
“Mấy đứa từ đâu đến?”
Phó Quan Thượng ngồi cùng với Nhiếp Mạch Khanh ở dưới sàn tàu, anh thì không nói tới nhưng cô gái kia vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-thich-em-nhieu/2840285/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.