Chiếp chiếp chiếp!
Nắng xuyên qua lớp kính cửa sổ, chiếu thẳng vào mắt của Nhiếp Mạch Khanh khiến cho cô lóa mắt, khó chịu nhăn mày rồi cáu kỉnh quờ quạng ở bên cạnh để lấy chăn đắp lên đầu mình.
Sờ mãi cô mới nắm được một mảnh vải, đang tính kéo thật mạnh thì bất chợt ở trên đỉnh đầu của cô vang lên một tiếng kêu khe khẽ.
Cũng vì một âm thanh kì lạ đó mà cô mới bần thần mà mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, ngó đầu nhìn lên cái nơi vừa mới phát ra tiếng kêu ấy.
... Phó Quan Thượng?
Ể?... Ểeeeeeee???
Nhiếp Mạch Khanh giật bắn cả người lên, vội che lấy miệng mình để không hét toáng lên vì sửng sốt.
Trong căn phòng trọ với diện tích khiêm tốn, giữa những đống ngổn ngan lon bia rỗng, ở trên chiếc giường nhỏ góc phòng... Ngay tại đây, tối hôm qua thôi, anh và cô đã cùng nhau vai kề vai, má kề má mà ngủ!!!
Oh my god! What the f*ck?! Crazy! It’s crazy! Can i believe this? Oh, Santa Maria, forgive me Lord!!!
Nhiếp Mạch Khanh vò đầu hối hận vì hôm qua thấy chỉ ăn thịt nướng thì cứ thiêu thiếu gì đó nên bắt chước mấy người lớn chạy xuống siêu thị đi mua mấy lon bia, kết quả, là say mèm thế này đây.
Cô vội vàng ôm cái đầu đau như búa bổ xuống dưới giường, kéo lại vạt váy bị lệch mà loạng choạng tiến vào bên trong phòng vệ sinh, nhưng giữa đường đi, vì bật dậy quá đột ngột cộng với quả đầu ong ong như có cả hàng nghìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-thich-em-nhieu/2840260/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.