Chị Nghiêm bá vai của Nhiếp Mạch Khanh rồi kéo sát cô lại gần mình khiến cho mặt của cô đập mạnh vào trong ngực chị.
“Ặc ặc! Chị Nghiêm! Khó thở... khó thở!!!”
“Nhóc Khanh! Chị biết thừa là nhóc đang yêu rồi, đừng có mà chối! Nếu thế thì cái đó nó như thế nào?”
“Cái gì như thế nào cơ?”
“Còn cái gì nữa?”
Chị Nghiêm cười khà khà, với điệu cười ấy, Nhiếp Mạch Khanh có thể đếm ra vô số cái địa ngục quỷ tà “răm” đang ở đằng sau lưng của chị.
“Nó đó! Chính là cái đó đó! Nó có... mlem mlem không?”
“Chị Nghiêm... Đây đang là giờ làm việc, xin chị nghiêm túc giùm em.”
“Ha ha ha! Chị đùa có tí thôi ấy mà.”
Chị Nghiêm tuy nói vậy nhưng tay vẫn ôm khít lấy Nhiếp Mạch Khanh vào trong lòng, giống như đang bồng bế một con mèo nhỏ trắng trẻo dễ thương mà xoa xoa nắn nắn.
“Nếu có làm đám cưới thì mời chị nha, chị sẽ chuẩn bị một cái phong bì thật to luôn.”
“Cái gì đấy? Cái gì mà đám cưới đấy?”
Vạn Minh từ bên trong nhà kho đựng hàng mà ngó đầu ra, xuấy xuẩy mái đầu đã ướt sũng mồ hôi của mình.
Đống nước đó từ trên tóc của anh ta bắn cả tới tay của Nhiếp Mạch Khanh khiến cho cô như bị điện giật mà rụt mạnh tay giấu ra đằng sau, vội lấy áo lau đi chỗ da bị hóa nước của mình.
“Này! Khiếp quá đấy! Đi lấy khăn mà lau đầu đi chứ! Suýt nữa đã khiến chị tưởng mưa ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-thich-em-nhieu/2840257/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.