“Này, Nhiếp Mạch Khanh! Đúng rồi, chính là mày đó!”
Đám con trai lớp bên vừa cười cợt vừa gọi tên cô, thấy cô chẳng có phản ứng gì với lời gọi của bọn chúng cả.
“Ấy chà! Lạnh lùng quá đi!”
“Sao nó không đáp lại bọn mình nhỉ? Hay là điếc rồi? Nhìn nó mặt buồn thiu như cái thớt kìa.”
“Biết sao được, mẹ nó với bố nó vừa mới ly hôn đấy.”
“Nàyyyy! Bạn Khanh ơi! Quay lại đây chút đi nào!”
Nhiếp Mạch Khanh vẫn như cũ không buồn nhúc nhích dù chỉ là một đốt ngón tay. Cô thẫn thờ ngồi ở một góc trong sân tập thể dục, tách biệt hoàn toàn với những khuôn mặt non nớt và ngỗ nghịch của đám học sinh nam kia.
“Ê! Mày đến gọi nó một câu đi xem nào. Chả phải là mày thích nó à, Quan Thượng?”
“Hả?! Không, không phải đâu! Đừng nói mấy lời thừa thãi!”
Phó Quan Thượng vốn chỉ định ngồi im lặng thôi mà vẫn bị lôi vào trò đùa của mấy bọn con trai cùng nhóm, vội vã hét lên rồi đánh bụp phát vào mặt của cái tên dám nói ra câu đó.
Nhưng hành động ấy chỉ càng khiến cho tình cảm mà anh cất giữ trong lòng bại lộ nhiều hơn thôi. Miệng tuy nói không phải nhưng hai má đã đỏ ửng lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể trông thấy.
Cả đám con trai cười lên sang sảng, nhưng sự ồn ào ấy vẫn không thể đến được tai của Nhiếp Mạch Khanh.
Cô hoàn toàn không để tâm tới bọn chúng, coi chúng như không khí mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-thich-em-nhieu/2840238/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.