Sau vụ ẩu đả trong trường kia, kể từ khi đó, ngày nào bố Nhiếp cũng đến tận cổng trường để đón Nhiếp Mạch Khanh cùng mình đi về nhà, sợ rằng trong khi không có ông ở đó, bé con nhà ông sẽ lại bị lũ xấu bắt nạt.
Tuy mấy ngày trước ông mới tự mắt chứng kiến cảnh cả một đám con trai nhỉnh hơn cô khoảng mười mấy phân bị cô dần cho tái cả mặt, nhưng đối với bố mẹ thì con cái vẫn chỉ là những cô cậu nhỏ bé cần được bảo vệ.
Nhưng ngày hôm nay, bố Nhiếp lại có việc đột xuất ở cơ quan nên tối hôm ấy về muộn, Nhiếp Mạch Khanh phải đi về nhà một mình.
Quả nhiên khi không còn thấy bóng dáng của bố Nhiếp đi bên cạnh cô nữa, lũ con trai ngày hôm trước bị cô đánh cho tối tăm mặt mũi, mất sạch thể diện kia đã ôm một cục tức trong lòng kể từ đó, nhân thời cơ cô không có ai để trông cậy vào thì đột ngột lao ùa tới, hất ngã cô xuống dưới đất rồi giật lấy cái giày mà cô đang đeo, ném tót lên trên cây. Chúng ném hết cả hai cái giày của cô.
Hai chiếc giày bị vướng vào những cành cây khô tỏng teo vươn lên trời, cách mặt đất chừng hai, ba mét.
“Mẹ nó! Bọn mày là chó hay sao mà cứ thích cướp giày của người khác ấy nhể?!”
Nhiếp Mạch Khanh cáu tức cựa quậy. Mới đầu, cô không thể nhúc nhích nổi bởi vì bị lũ con trai kia đè xuống dưới đất, nhưng bọn chúng không ở thế thượng phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-thich-em-nhieu/2840237/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.