Thẩm Chi Niên bước nhanh tới, duỗi tay liền đỡ Trương Sơ Tâm. Tống Hi hoảng sợ, “Anh… Anh muốn làm gì?”
Vẻ mặt Tống Hi khiếp sợ nhìn Thẩm Chi Niên. Chuyện… Chuyện này là như thế nào?
Thẩm Chi Niên nhíu mày nhìn cô, “Buông tay!”
“Không… Anh quen với Tiểu Tâm sao?”
Trương Sơ Tâm loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện, nhỏ giọng nói một câu, “Quen… Hi Hi, chị về đi.”
Thẩm Chi Niên kéo Trương Sơ Tâm đến gần anh.
Trương Sơ Tâm dựa lòng ngực anh, trong long bỗng nhiên thấy an toàn hơn nhiều, nhưng cơ thể lại nóng thêm.
Cô nhắm mắt, cố gắng hạ nhiệt cơ thể xuống, kéo áo anh, “Thẩm Chi Niên…”
Thẩm Chi Niên bế cô lên, “Về nhà.”
Có lẽ Thẩm Chi Niên đã phát hiện ra điểm bất thường của Trương Sơ Tâm nên lái xa rất nhanh, mười phút sau đã đến nhà.
Lúc anh ôm cô xuống xe, Trương Sơ Tâm ôm chặt cổ anh, người cô dán sát vào người anh, nói đứt quãng, “Thẩm Chi Niên… Khi đó… Khi đó anh như thế nào mà …”
Cô nói một chút liền dừng lại
Trong lòng Thẩm Chi Niên run lên, ôm nàng đi vào phòng.
Anh đặt cô nằm trên giường, chuẩn bị lấy điện thoại gọi bác sĩ.
Trương Sơ Tâm bỗng nhiên ngồi dậy, từ phía sau ôm chầm lấy anh, “Đừng đi… Anh đừng đi…”
Người cô nóng như một đống lửa nhỏ.
Người Thẩm Chi Niên cứng đờ, lúc lâu sau cũng không nhúc nhích.
Trương Sơ Tâm nhào lên, đầu đặt trên vai anh, khuôn mặt ấy dựa gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-nhu-the/2353175/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.