Trương Sơ Tâm bị anh cười đến cả mặt nều nóng rang, cô đột nhiên đẩy anh ra, lui bưới rời khỏi long ngực anh, “Anh nói bậy cái gì đó!”
Thẩm Chi Niên cười cười, “Nói bậy sao? Không phải trước kia em từng bỏ thuốc tôi sao?”
Anh đứng lên, bước gần đến cô.
Trương Sơ Tâm cầm ly sữa bò. Anh khí thế áp bức cô, khiến cho cô không ngừng lui về sau, cho đến khi không thể lui được nữa, đến cả lưng cũng đụng tường luôn rồi, anh cũng dừng lại, đứng rất gần cô, thậm chí, cô có thể nghe được hô hấp của anh, anh ở trước mắt cô, tượng hồ muốn hôn cô…
Trương Sơ Tâm khẩn trương đến cả người đều cứng đờ, hoàn toàn không dám nhúc nhích, chỉ dám nhỏ giọng mà mở miệng cầu xin tha thứ, “Thẩm Chi Niên… Anh… Anh đừng có làm bậy nha, anh… Anh từng đồng ý với tôi, hiệp nghị…”
Sau kết hôn, anh không chạm vào cô.
Sắc mặt Thẩm Chi Niên khẽ biến, lui về sau kéo khoảng cách giữa cô và anh, một tay lấy ly sữa trên tay cô.
Trương Sơ Tâm còn ngây ngốc, vẫn chưa phản ứng lại, đã nghe Thẩm Chi Niên cười nói: “Anh chỉ muốn uống sữa thôi, vậy mà doạ em thành như vậy sao?”
Cuối cùng Thẩm Chi Niên cũng không uống ly nước thuốc kia mà xử lý sạch sẽ ly sữa của cô.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Chi Niên giương giương mi mắt nói: “Sau này mỗi bữa sang em đều làm cho anh ăn đi.”
Trương Sơ Tâm bĩu môi, “Tại sao không phải là anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-nhu-the/2353173/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.