Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Bạch Giai liền đeo balo ra sân trước nhà lấy xe đạp.
Ngước mắt lên thì nhìn thấy cái tên chết tiệt Kỷ Ngôn Thiên đang hờ hững đút hai tay trong túi, tựa vào vào xe hơi nhìn cô.
Cô bĩu môi. Tưởng thế là ngầu à!
Cô vượt qua anh để lấy xe, bất chợt anh chặn cô lại nắm lấy tay cô.
“Đi lên xe mau!”
“Không đấy!”
“Đừng ép tôi ra tay!”
Bạch Giai nhanh chóng thoát khỏi tay anh. Đi đến chỗ an toàn khiêu khích: “Ra tay đi, lêu lêu!"
Kỷ Ngôn Thiên một lần nữa lại nắm tay cô. Nhưng lần này chưa kịp nắm đã bị cô cắn.
Anh nhìn dấu răng trên tay, cắn cũng thật mạnh, hung hăng: “Cậu là chó sao?”
Bạch Giai cũng không phải là cô gái yếu ớt hay hiền lành gì cả, đáp trả luôn: “Đúng vậy, gâu gâu gâu, lần sau đừng có đến gần tôi không tôi cắn cho đấy!”
Anh cạn lời: “Cậu đúng là bị điên thật rồi!”
Bạch Giai đột nhiên lên tiếng: “Nghe đây, tôi không muốn đi chung xe với cậu, tôi không quen biết cậu. Cậu là đồ chết tiệt!”
Mắt Kỷ Ngôn Thiên híp lại: “Cậu nói gì cơ?”
Đừng tưởng bày ra vẻ mặt đấy thì cô sợ. Cô còn cãi lại luôn: “Cậu có bệnh điếc. Cần phải trị ngay. Có cần tôi kêu taxi chở cậu đến bệnh viện không?”
Ngay khi anh không để ý, cô lấy xe đạp chạy đi luôn.
Kỷ Ngôn Thiên tức giận, bất lực kêu to tên cô: “BẠCH TIỂU GIAI”
Khi Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-da-tu-lau/2842502/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.