Nằm trên giường, trằn trọc mãi mà không ngủ được, Bạch Giai hết quay sang phải rồi quay sang trái.
Cái tên chết tiệt kia, đúng là ngứa đòn mà. Cô phải nghĩ ra cách gì đấy để lấy lại dây chuyền mới được.
Trong đầu cô bỗng loé ra một ý nghĩ. Hay là nửa đêm, cô lẻn vào phòng lấy trộm nhỉ.
Tự nhiên thấy cách đấy cũng được. Bây giờ là mười giờ rồi, ba tiếng nữa đợi anh ngủ say cô liền lén lút tìm.
Bạch Giai đặt báo thức, ba tiếng sau tỉnh lại, mắt cô cứ díp vào không muốn dậy nhưng nghĩ đến dây chuyền cô đi vào nhà tắm rửa mặt.
Nước tạt vào mặt cô bớt buồn ngủ hơn, khởi động tay chân vài chân mới có thêm sức lực đi tìm.
Bạch Giai đi ra nhà tắm, rón ra rón rén mở cửa phòng. Vì để không có tiếng động, cô bỏ lại dép chỉ đi chân trần lén la lén lút, từ từ mở cửa phòng của Kỷ Ngôn Thiên.
Mở cửa thật khẽ, đóng cửa phòng thật chậm. Tuyệt đối không được phát ra tiếng được. Tai anh rất thính, một tiếng động bé cũng có thể làm anh tỉnh lại.
Bạch Giai nhìn xung quanh phòng, phân vân không biết anh để nó ở đâu.
Cô quyết định tìm mấy chỗ gần anh nhất. Đầu tiên là tìm cái tủ ngay bên cạnh giường. Cô từ từ kéo ngăn kéo ra, thật nhẹ nhàng, cô chỉ sợ bất cẩn một chút là anh tỉnh dậy.
Lật ba ngăn kéo ra cô đều không tìm thấy.
Cô chuyển mục tiêu sang cái giường mà anh đang nằm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-da-tu-lau/2842484/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.