Thầy hiệu trưởng đang ngồi ghế nghe hai người cãi nhau mà đau hết cả đầu: “Hai người dừng lại được chưa?”
Thầy Sở nói với hiệu trưởng: “Anh xem cô giáo Phó suốt ngày khinh thường học sinh, anh xem có xứng đáng làm giáo viên không chứ?”
“Gì chứ? Tôi không phải khinh thường học sinh. Tôi chẳng qua là không thích học sinh gian lận mà thôi.”
Thầy hiệu trưởng suy ngẫm nhìn cô Phó: “Cô Phó, vậy cô biết gì em Bạch Giai không?”
“Tôi biết chứ. Em ấy là học sinh mới chuyển đến. Mới đầu năm đi học muộn, đánh nhau, trốn học chắc chắn là học sinh hư rồi.”
“Học sinh hư chưa chắc học dốt.”
Cô Phó mở miệng nói tiếp: “Có thể học được nhưng chắc chắn đã đến mức top một trường.”
Hiệu trưởng nhìn chằm chằm: “Cô có biết em ấy chuyển từ trường nào đến đây không?”
“Chắc là mấy trường ở nông thôn hoặc vùng núi gì đó.”
Cô Phó là người coi trọng học hành và sự giàu có. Đến lớp nào cũng vậy, bà ta nhìn một cái biết ai giàu ai nghèo.
Bà ta nhìn Bạch Giai lúc nào cũng đi đôi giày trắng không có logo. Đã thế còn đi xe đạp nữa. Chắc chắn là nhà nghèo rồi.
Trường này toàn những đứa con ông cháu cha tự nhiên xuất hiện một đứa vừa nghèo vừa học dốt này chắc phải đi vay nhiều tiền lắm đây.
“Trường Nhất Trung.”
Hiệu trưởng lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô Phó.
Bà ta tưởng mình nghe lầm: “Cái gì cơ? Thầy không đùa chứ?”
“Đúng là em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-da-tu-lau/2842460/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.