Nam Dã trả xe xong thì tìm một chiếc xe đạp công cộng ven đường, đạp hơn ba mươi phút, lúc về đến nhà đã là mười một giờ đêm.
Nam Đường bị bệnh tim nên không thể thức khuya, giờ này đã sớm đi ngủ.
Vẫn như mọi khi, Nam Đường không khóa cửa phòng ngủ.
Nam Dã nhẹ chân nhẹ tay đến bên giường cô.
Nam Đường nửa tỉnh nửa mê mở mắt, mơ màng nói: "Anh, anh về rồi."
Nam Dã xoa đầu cô, thấp giọng đáp: "Về rồi, em ngủ tiếp đi."
Nam Đường "Dạ" một tiếng, xoay người, hô hấp rất mau trở nên ổn định.
Nam Dã cúi đầu ngắm Nam Đường trong bóng tối một lát, trước khi rời đi thì thuận tay khép cửa phòng giúp cô.
Sau khi rửa mặt trở về phòng, Nam Dã nằm lên tấm nệm màu xám lạnh, lấy ra một cuốn sổ từ trong ngắn kéo tủ đầu giường.
Anh ghi chép lại thu nhập lái xe taxi của ngày hôm nay vào sổ, lại tính toán xem còn thiếu bao nhiêu tiền phí giải phẫu cho Nam Đường.
Còn thiếu 4000 nữa thôi, có hy vọng.
Phẫu thuật sẽ diễn ra vào hai tuần sau. Bác sĩ nói tốt nhất nên chuẩn bị đủ tiền viện phí trước một tuần. Thời gian còn lại dành cho anh cũng chỉ có một tuần mà thôi.
Nam Dã khép sổ lại, tùy tay gác qua bên gối, nhíu mày châm một điếu thuốc.
Chỗ có thể vay mượn anh đều đã sớm thăm hỏi vài lần. Trước mắt, người duy nhất có thể giúp anh cũng chỉ có cậu ấm giàu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-chut-di/2701652/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.