Sở Tinh Hà ngẩn ngơ, nhất thời không dám xác định "thích" của Nam Dã rốt cuộc có phải là "thích" mà cậu hiểu hay không.
Cậu muốn hỏi nhưng lòng còn khiếp đảm, lại không dám mở miệng.
Nam Dã thấy cậu trầm mặc, lại giải thích: "Vì thích em nên không thể trông thấy em bị thương. Tôi nói vậy, em có hiểu không?"
Lời đều đã nói tới mức này, nếu vẫn không hiểu thì đúng là hết nói nổi.
Sở Tinh Hà nhẹ nhàng gật đầu, nhớ tới lời trước kia của Nam Dã, mở miệng hỏi: "Trước đó anh hỏi em là muốn theo đuổi hay chơi đùa với anh. Lúc ấy em không trả lời là vì cảm thấy không cần thiết. Em không đùa giỡn, em là nghiêm túc. Vậy còn anh, anh nói thích em cũng là nghiêm túc ư?"
Nam Dã nhìn cậu nói: "Tôi không lấy cảm tình ra làm trò đùa."
Sở Tinh Hà hỏi: "Anh có thể chứng minh không?"
"Chứng minh như thế nào?"
"Như thế này." Cậu nói, đầu ngẩng lên đặt một cái hôn thật nhẹ nơi khóe môi Nam Dã.
Hô hấp Nam Dã cứng lại, cả người đều căng thẳng theo bản năng.
Sở Tinh Hà không hôn lâu, chỉ chạm nhẹ trong hai giây ngắn ngủi liền rời đi.
Nhưng ánh mắt cậu vẫn dừng lại trên môi Nam Dã, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Giờ tới lượt anh."
Nam Dã cười một tiếng, trong lời nói hiếm khi mang theo mấy phần khoe khoang: "Cái trình độ này của em thì chứng minh được gì chứ?"
Sở Tinh Hà nhướng mày, "Anh có ý gì?"
"Ý tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-chut-di/2701603/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.