Dịch Trạch Viễn liên tục pha trà cho lão gia tử trong vòng một tháng, quỳ xuống kêu ba ba chuyện này mới tính yên ổn. Cứ như vậy, Tô Nghê lại về với thế giới của Dịch Trạch Viễn. Sợ ngày nào đó gặp được chuyện gì cô sẽ đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu bản thân, Dịch Trạch Viễn giải thích nguyên nhân bị tập kích lần đó, không nghĩ tới Tô Nghê dị thường bình tĩnh: "Em biết." "...Làm sao em biết?" Tô Nghê nghĩ nghĩ, cười: "Bí mật." Cô đương nhiên sẽ không nói cho anh biết đêm đó Dịch Thiệu Lễ đã nói lời thấm thía, hóa giải khúc mắc hơn hai mươi năm qua trong lòng cô, thậm chí ông còn nói tới chuyện mẹ của Dịch Trạch Viễn đã qua đời trong lúc sinh con —— nhân sinh có rất nhiều ngoài ý muốn mà chúng ta không thể tránh, không ai cần phải chịu trách nhiệm về những sự cố đó. Nếu nhất định phải có trách nhiệm, vậy thì hãy làm bản thân sống tốt, không cô phụ sinh mệnh, không tự coi nhẹ chính mình. Quan trọng nhất chính là, lão gia tử nói rằng ông đã gặp được một vị cao tăng trong một lần đi công tác, đặc biệt tính cho cô và Dịch Trạch Viễn một quẻ, đại sư nói —— Tô Nghê có mệnh vượng phu. Đặc biệt nếu "Phu" này là Dịch Trạch Viễn thì càng vượng đến bốc hỏa. Trong một đêm, từ khắc đến vượng, Tô Nghê mỉm cười nhẹ nhõm. Nếu đã không tin khắc vậy thì cô cũng sẽ không tin cái gì vượng hay không vượng, vì vậy Tô Nghê cho xem như Dịch Thiệu Lễ lấy tư cách của một trưởng bối an ủi một mảnh khổ tâm, tiếp nhận tâm ý của ông. Từ đây, yên tĩnh ở bên cạnh Dịch Trạch Viễn. . Nếu cô đã trở về, chuyện nội y thủ công một lần nữa được thực hiện. Tô Nghê vẫn quyết định làm người mẫu quảng cáo, lúc đó YOK của Giang Nghiêu phát triển vô cùng khí thế, vì có Đường Đề gia nhập nên anh ta đã dành được một nhóm người tiêu dùng đông đảo. Gần nửa năm Giang Nghiêu chiếm trước non nửa thị trường của Dịch Trạch Viễn, trong thời gian này trở thành nhãn hiệu nổi bật nhất, có thể đuổi kịp hoặc vượt qua YIS. Đối với sự cạnh tranh mạnh mẽ như vậy Dịch Trạch Viễn vẫn có niềm tin, chỉ cần bộ sưu tập nội y thủ công được đưa ra thị trường, tuyệt đối có thể gia tăng số người tiêu dùng. Đặc biệt có Chung Tiểu Duy tự mình chụp hình quảng cáo, nhất định có thể làm danh tiếng của nội y thủ công trở nên vang dội. Hôm nay là buổi chụp hình nội y trong nhà đầu tiên. Lần chụp hình này với ba mẫu khác nhau do Dịch Trạch Viễn đích thân sàng chọn, bao gồm nội y dạng ren màu xanh của hồ nước, nội y dạng lưới màu đen trong suốt, cùng với một bộ mang phong cách Baroque cổ điển phong tình. Mẫu nội y thủ công này được đặt làm riêng từ 3000 viên châu báu xa hoa, được khảm vô số hồng bảo thạch, ngọc trai pha lê Swarovski, dây áo làm từ bạch kim nguyên chất nạm vô số viên kim cương nhỏ, cực kỳ kinh diễm mộng ảo, rực rỡ lấp lánh, phàm là người nhìn thấy đều sẽ cảm thấy vô cùng chấn động. Chỉ là Dịch Trạch Viễn cảm thấy dù bộ nội y kia khiến người ta chấn động, nhưng cũng không chấn động bằng việc nhìn thấy người mặc nó. Chấn đến lục phủ ngũ tạng của anh đều đang run rẩy. Chung Tiểu Duy điều chỉnh thử ánh đèn và màn hình, dừng một chút cô ấy xoay người nói: "Dịch tổng, anh đưa tấm hắt sáng ở kia tới đây giúp tôi một chút." Dịch Trạch Viễn bình tĩnh trả lời: "Ồ." Chung Tiểu Duy nhìn anh đi qua ôm tấm hắt sáng rồi quay đầu nhìn Tô Nghê, cảm giác muốn điên rồi. Đây là lần chụp ảnh quảng cáo mệt nhất kể từ khi cô bước chân vào nghề, tất cả trợ lý đều bị hộ thê thành ma Dịch Trạch Viễn mời ra ngoài, toàn bộ phòng chỉ còn ba người bọn họ... Nếu Chung Tiểu Duy có thể nhắm mắt chụp, có lẽ Dịch Trạch Viễn cũng sẽ mỉm cười đưa cô một bộ bịt mắt. Cô ấy thở dài, cũng không dám tưởng tượng tới ngoại cảnh, trong rừng sâu núi thẳm sẽ có một vị tổng tài theo sau chiếu sáng, sắp xếp bối cảnh, nghĩ thôi cũng đã vô cùng xấu hổ. Thôi, Chung Tiểu Duy lắc lắc đầu: "Được chưa Dịch tổng?" Dịch Trạch Viễn cầm bảng: "Ok." Điều chỉnh xong ánh sáng, Chung Tiểu Duy búng tay một cái. "Bắt đầu thôi." Tô Nghê có làn da trắng trẻo, trắng đến phát sáng, mái tóc dài nhẹ nhàng xõa sau vai. Nhà tạo mẫu đã uốn cho cô những lọn tóc xoăn lớn, đuôi tóc quét ở trước ngực tạo nên đường cong hoàn mỹ, mang theo một chút lười biếng mê người. Màu phấn mắt đen như sương khói lượn lờ nơi khóe mắt, son môi màu đỏ nồng đậm cố ý nhòe ra ngoài, thoạt nhìn tựa hồ như vừa trải qua một hồi hôn nhau mưa rền gió dữ. Chung Tiểu Duy: "Tình yêu à, tớ muốn một tư thế câu dẫn, biểu tình gợi cảm." Tô Nghê suy nghĩ một lát rồi ngồi xuống chiếc giường đạo cụ, đầu ngửa ra sau, tóc dài rũ xuống. Cô nhẹ nhàng ngoái đầu nhìn lại, khẽ cắn môi dưới. Ánh mắt vừa lúc chạm phải Dịch Trạch Viễn. Dịch Trạch Viễn khụ một tiếng, cầm lấy nước khoáng trên bàn uống hai hớp. Tanh tách chụp liên tiếp vài tấm, Chung Tiểu Duy lại bảo đổi tư thế. "Tình yêu, tờ muốn một vài bức ảnh đặc tả góc nghiêng. Cậu hãy làm động tác câu người." Tô Nghê dừng một lát rồi nằm úp trên giường, một đôi chân dài cong lên, bờ mông nở nang, đường cong phập phồng. Hầu kết Dịch Trạch Viễn lăn lộn, nhìn thì vô cùng bình tĩnh, mặt không đổi sắc, chỉ là không biết vì sao —— lại khát. Tiếp tục uống thêm hai hớp, anh mới phát hiện bên cạnh bất tri bất giác đã có bốn năm cái chai không. Chung Tiểu Duy muốn Tô Nghê biến hóa thật nhiều tư thế, hương vị tình dục cũng lặng lẽ tản ra ngày càng dày đặc. Ba giờ quay chụp cuối cùng hoàn thành. Chung Tiểu Duy tuyên bố hoàn công, Tô Nghê đi vào phòng thay quần áo. Chung Tiểu Duy vừa xem ảnh vừa nói: "Dịch tổng, tấm hắt sáng kia có thể thu dọn được rồi, còn mấy đạo cụ kia đợi lát nữa tôi bảo người vào thu dọn sau." Thấy Dịch Trạch Viễn không phản ứng, cô ấy đề cao thanh âm: "Dịch tổng, chờ Nghê Nghê thay xong quần áo hai người có thể đi trước." Dịch Trạch Viễn đang ở bên kia ôm nước khoáng, rất nhanh bành trướng thành thùng nước. Chung Tiểu Duy muốn nói lại thôi, đi đến trước mặt anh phất phất tay: "Dịch tổng, anh không có việc gì chứ?" "A?" Tâm hồn đang du lãng của Dịch Trạch Viễn cuối cùng cũng quay trở về. Anh đứng lên: "Ồ, không có việc gì." Anh chỉ ra ngoài cửa, bình tĩnh nói: "Cái kia, cô ra ngoài trước đi." "???" Chung Tiểu Duy hồ nghi nhìn anh, muốn hỏi rồi lại cảm thấy không nên. Cô không nói nữa, yên lặng mở cửa, tự giác lui ra. Bên kia cửa vừa đóng, bên này Dịch Trạch Viễn cũng đã giết đến phòng thay quần áo. Tô Nghê bị người bỗng nhiên vọt vào làm hoảng sợ. Cô vừa thay xong áo trên, phía dưới vẫn đang mặc quần lót, chân dài thẳng tắp, trơn bóng lộ trong không khí. Quần lót lưới màu đen trong suốt, da thịt như tuyết như ẩn như hiện, dẫn người mơ màng. Dịch Trạch Viễn từ sau lưng ôm lấy cô: "Bảo bối, em phạm quy." "Bảo cái đầu anh." Tô Nghê nghe anh gọi nổi cả da gà. Cô ở trong vòng tay Dịch Trạch Viễn xoay người lại: "Em vi phạm cái gì? Còn có, ai cho anh vào đây?" Tầm mắt Dịch Trạch Viễn không cẩn thận dịch chuyển xuống dưới, khu vực tam giác gợi cảm trắng đen đan xen, thần bí khó lường, giống lốc xoáy câu lấy đôi mắt anh, dời đi không nổi. Bàn tay đặt trên vai Tô Nghê không tự giác siết chặt. Anh hít sâu một hơi. Bình tĩnh, bình tĩnh. "Anh chỉ muốn vào xem...em có cần giúp đỡ hay không." Tô Nghê nghiền ngẫm nhìn chằm chằm anh một hồi, bỗng nhiên cười: "Được rồi, em dùng mông cũng có thể biết trong đầu anh suy nghĩ cái gì." Trên môi cô giống như có lửa nóng rực, Dịch Trạch Viễn nuốt một ngụm nước miếng, gật gật đầu: "Ừm, anh rất thích cái mông nhỏ thông minh của em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]