Đằng sau cửa thông gió đó quả thật có ngã rẽ, con đường đó quả thật thông đến kho trong lòng đất, trong kho quả thật có một chiếc máy bay chiến đấu trang bị hoàn thiện, mà quả thật là không có phục binh.
Đó vốn là con đường sau cùng mà Cố Tích Triều để lại cho mình, nếu mọi việc bại lộ, đây chính là cơ hội duy nhất để Cố Tích Triều sống sót, cũng chính là cách duy nhất giúp Thích Thiếu Thương trốn thoát thành công lần này.
Cố Tích Triều cảm thấy kinh hãi, là vì bản thân vốn không nên nói nhiều đến vậy.
Thật ra tin hay không tin có gì khác nhau? Chỉ cần y vẫn còn là một quái vật không đáng để tin, thì tất cả chẳng qua chỉ là biểu hiện bề ngoài của việc đối phương rất ngu xuẩn, hoặc rất thông minh.
Vậy thì tại sao bản thân lại phải làm vậy, muốn chứng minh niềm tin mà Thích Thiếu Thương dành cho mình có giá trị thế nào sao? Bây giờ có kết cục này, thì có thể chứng minh cái gì chứ? Thích Thiếu Thương có lẽ chỉ là thử vận may mà thôi.
“Ngươi cũng biết những việc không công khai thì càng dễ bàn điều kiện, cho nên mới để cho ER bị hủy diệt bởi nội loạn, nhưng cái lưới mà ngươi giăng ra không đủ chặt.” sắc mặt Hoàng Kim Lân rất khó đoán, “Có điều nếu ER đã bị tiêu diệt, thì còn sợ gì đám tàn binh?”
“E rằng chỉ tại các ngươi bất tài mà thôi.” Cố Tích Triều hừ nhẹ, y có thể nhận ra sự mệt mỏi trong lời nói của Hoàng Kim Lân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-zero/273048/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.