Mấy ngày nay Thích Thiếu Thương luôn tâm tình không yên, nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, chỉ cảm thấy trong lòng giống như đang bị ai đó dùng vật nhọn khoét sâu vào một lỗ, mỗi khi hàn phong thổi xuyên qua ngực còn cảm thấy đau đớn hơn.
Rốt cuộc ngủ không được, ngồi cũng không biết làm cái gì, chỉ biết ngẩn người đến mờ mịt. Đợi đến lúc tỉnh táo lại, mới phát hiện bàn tay của mình theo bản năng nắm lại một quyền, tạo thành một vòng mờ nhạt, nhắm đúng bộ dạng nằm nghiêng của người nọ.
Ánh trăng mờ ảo giống như dải lụa mỏng rót xuống trên tay hắn, màu trắng trong suốt này cực kì giống như da thịt của người nọ, nhìn nhìn, Thích Thiếu Thương giật mình, cảm thấy được tựa hồ cảm thấy bàn tay trên mặt người nọ.
Theo bản năng chậm chạp xiết chặt ngón tay, đương nhiên có những thứ không thể nắm lấy được, nhất là ánh trăng mảnh mờ cứ như vậy dừng lại trên bàn tay nắm chặt của hắn, gần trong gang tấc, tuy thân thể có thể chạm vào nhưng không thể nào níu giữ được.
Thích Thiếu Thương nhớ rõ, hắn ngẫu nhiên làm bộ dáng giống như lơ đãng, muốn đưa Cố Tích Triều tới đây sống chung, nhưng người nọ lai kinh ngạc hỏi:”Vì cái gì?”
Thích Thiếu Thương đương nhiên không hi vọng y nhắc tới, Cố Tích Triều liền mở miệng đáp ứng, chính là xem ánh mắt y hẳn là rõ ràng không muốn nghĩ đến chuyện này.
Lúc ấy, Thích Thiếu Thương ngẩn ra, cũng muốn hỏi: ” Vì cái gì “. Vì sao ngươi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-va-thiet-co-mong-ly-phu-sinh/3259424/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.